Cố Thời Trạch thầm thở dài, cậu ấy không hiểu rõ, rõ ràng người bây giờ bị trói vào ghế là mình, nhưng người trói lại đang khóc không ngừng.
Đối phương cách khá xa, phát ra âm thanh mơ hồ, nhưng có thể nghe ra là tiếng khóc ngẹn ngào.
"Khóc cái gì?" Cậu ấy phun cuộn giấy trong miệng ra, hỏi một câu.
Giọng nam đột nhiên vang lên có vẻ đã hù dọa người đối diện, tiếng khóc thút thít ngừng lại đổi thành sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Sau đó từng tiếng sột soạt vang lên, Cố Thời Trạch nhạy cảm phát giác có bóng người tới gần, hơi thở mềm mại nóng hổi ập vào mặt.
Hai mắt của cậu ấy bị vải vóc che chặt chẽ, hai tay hai chân bị giam cầm ở trên ghế không thể động đậy, dẫn đến các giác quan khác đều rất nhạy bén.
Một mùi đào rất tầm thường thoang thoảng, nhưng Cố Thời Trạch không thể không thừa nhận, cậu ấy rất thích mùi này.
Một giây sau, cằm bị một lòng bàn tay non mềm nắm chặt, cậu ấy còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác trên môi chạm phải cánh môi mềm mại.
Thật mềm, thật nóng, khóe miệng rỉ ra từng hơi thở ngọt lịm, quyến rũ đến mức khiến người ta chỉ muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Cố Thời Trạch cũng làm như vậy, cánh môi mềm mại chỉ biết chạm vào môi cậu ấy, lại không tiếp tục thâm nhập sâu, ép cậu ấy chủ động lè lưỡi, bỗng nhiên chui vào khóe miệng, móc lấy lưỡi nhỏ mềm mại, kịch liệt mυ'ŧ hút.
Mυ'ŧ tới mức đối phương lại hu hu kêu lên, nước mắt óng ánh trùng hợp rơi vào giữa răng môi, xen lẫn nước bọt của hai người, bị nuốt sạch không còn chút gì.
"Ưʍ. . . Tớ rất thích cậu." Đối phương đột nhiên lên tiếng, hơn nữa giọng nói rõ ràng, mềm mại đến lạ thường.
Không hề thay đổi tông giọng, không hề cố ý giả giọng.
"Cố Thời Trạch."
Thấy Cố Thời Trạch không trả lời, thậm chí khi còn muốn tiếp tục hôn tới cổ mình, Giang Nhiễm lại không nhịn được gọi tên cậu ấy.
Quả nhiên, Cố Thời Trạch ngừng lại, hơi thở nóng bỏng ập vào cần cổ mềm mại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức Giang Nhiễm muốn trốn về sau.
"Tôi biết rồi." Cậu ấy chỉ nói ba chữ này.
Lần này đến phiên Giang Nhiễm ngây ngốc, từ lúc thừa dịp Cố Thời Trạch một người đi qua sai người trói lại, đến bây giờ mới trôi qua mấy tiếng, cậu ấy đều không có phản ứng gì.
Không phải nên la to, khóc lóc ồn ào, sau đó sợ hãi cầu xin mình, sau đó mình có thể thừa cơ đưa ra yêu cầu, muốn làm gì thì làm sao?
Nhưng mà Giang Nhiễm chờ đợi một lúc, đối phương vẫn rất lạnh lùng.
Khiến cho Giang Nhiễm dần dần tỉnh táo lại mới phản ứng mình đã làm gì! Mình thế mà trói Cố Thời Trạch lại, sau này nếu cậu ấy biết chắc chắn sẽ hận chết mình!
Vừa nghĩ tới Cố Thời Trạch sẽ hận mình, Giang Nhiễm lập tức không nhịn được khóc, hoàn toàn không ý thức được ở trường Cố Thời Trạch căn bản không biết cậu.
Hiện tại mình tỏ tình, vẫn chỉ nhận được ba chữ lạnh như băng, Giang Nhiễm sắp buồn chết rồi.
Cậu cảm thấy hai mắt vừa chua xót vừa đau đớn, nước mắt không khống chế được từng giọt từng giọt rơi xuống, bờ môi hồng nhuận đỏ bừng, vừa rồi bị hôn quá mạnh nên hơi sưng tấy.
Chẳng qua, Giang Nhiễm là kiểu người vui vẻ, dù yêu thầm thất bại, tỏ tình bị từ chối, cậu cũng muốn đạt được mục đích, nghĩ đến đây, Giang Nhiễm đẩy người đàn ông áp sát quá gần ra.
Cậu đứng lên bắt đầu cởϊ qυầи áo, cho đến khi cởi sạch, lộ ra cơ thể trắng nõn.
Làn da trắng muốt xuất hiện ra trong không khí, hai cái vυ' nhỏ trắng nõn mềm mại trước ngực, đầṳ ѵú màu hồng, hai đùi bên dưới thon dài thẳng tắp, chỉ là dưới dươиɠ ѵậŧ nho nhỏ ẩn giấu một cái lỗ nhỏ.
Cậu cứ như vậy, không giữ lại chút nào, phơi bày cơ thể mình trước mặt Cố Thời Trạch.
Thân phận song tính của Giang Nhiễm ở nhà họ Giang chỉ có mẹ cậu biết, từ nhỏ mẹ đã dạy cậu phải che giấu, tuyệt đối không thể để lộ ra. Giang Nhiễm cũng vẫn luôn bảo vệ bí mật này.
Nhưng là bây giờ, cậu thật rất thích Cố Thời Trạch, yêu thầm hơn hai năm, nhìn những nữ sinh, nam sinh khác có thể trực tiếp biểu đạt yêu thương với cậu ấy, mà mình chỉ có thể trốn trong một góc âm u nhìn xem.
Giang Nhiễm chung quy vẫn không cam tâm.
Cậu lại tới gần Cố Thời Trạch, trực tiếp trần như nhộng ngồi lên đùi người đàn ông, hai bầu vυ' nhỏ vừa vặn đè vào ngực đối phương, gần như trong nháy mắt đã cảm giác được cơ thể Cố Thời Trạch cứng ngắc.
Giang Nhiễm nâng bầu vυ' nhỏ lên, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, nắm chặt hai đầṳ ѵú đưa tới khóe môi mỏng người đàn ông, ma sát hai lần sau đó mới ngượng ngùng hỏi:
"Cậu muốn nếm thử không?"