Trở Về Năm 80: Làm Người Tốt Thật Khó

Chương 16: Qua nhà

#daongucu

Lưu Chấn Quốc không có nhiều phản ứng, Giang Yến lại cảm thấy hứng thú: “Bà ta đến đây làm gì?”

“Con cũng không biết dì ấy có chuyện gì, lúc bước vào gương mặt cứ u ám. Con nói chuyện với dì ấy mà giọng điệu của dì ấy không dễ nghe lắm. Sau đó con không biết mình đã nói sai câu nào, dù sao thì suýt nữa dì Triệu cũng đánh con, sau đó đi về.”

“Cái gì?” Giang Yến căng thẳng quan sát Lưu Tố Linh từ trên xuống dưới: “Bà ta không thật sự đánh con chứ? Con gái của mẹ còn chưa tới lượt bà ta đánh đâu!”

“Không có, chắc là nghĩ đến quan hệ giữa nhà chúng ta với bọn họ. Nhưng mà con cảm thấy vẫn nên nói cho bố mẹ biết chuyện này, có lẽ thật sự có vấn đề gì.”

Thật ra Lưu Tố Linh cũng đoán được lúc Giang Yến hỏi như thế, hẳn là Giang Yến nói gì sau lưng Triệu Diễm Phương nên bà ta mới tới đây gây chuyện.

Lưu Chấn Quốc ở bên cạnh nghe hết đoạn đối thoại giữa hai mẹ con, cuối cùng cũng lên tiếng: “Để bố hỏi xem là chuyện gì, chắc là có hiểu lầm.”

Giang Yến lườm Lưu Chấn Quốc: “Hiểu lầm? Còn hiểu lầm gì nữa? Cho dù thật sự có hiểu lầm thì bà ta cũng không thể đánh con gái tôi!”

“Chẳng phải Tiểu Linh cũng nói là không đánh à?”

“Vậy cũng không được!” Giang Yến cãi lại: “Con tôi chứ không phải con bà ta, cho dù bà ta có suy nghĩ muốn đánh cũng không được! Ông thấy tôi nói đúng chưa? Lúc trước ông nói hai vợ chồng nhà bọn họ rất dễ ở chung, vậy mà người phụ nữ này còn muốn đánh Tiểu Linh nhà chúng ta nữa chứ, xem ra từ chối hôn sự là đúng đắn lắm.”

Gần đây Giang Yến luôn nhắc đến chuyện này, Lưu Chấn Quốc hơi bực bội: “Không phải đã nói là không nhắc lại chuyện này nữa rồi sao? Bà cứ nói đến là có ý gì?”

“Tôi đang nhắc nhở ông, đỡ cho sau này ông lại nhớ đến việc Chu Thần Dương đối xử tốt với ông rồi lại muốn gả con gái cho nhà bọn họ.”

Lưu Chấn Quốc thật sự không có cách nào với Giang Yến: “Được! Hôm nay tôi cũng nói luôn, chắc chắn chuyện bà nói sẽ không xảy ra.”

Lần này Giang Yến mới hài lòng, bà nhìn Lưu Tố Linh: “Tiểu Linh, con có nghe thấy bố con nói gì chưa? Nhớ kỹ cho mẹ.”

“Con biết rồi mẹ, hơn nữa con cũng không muốn ở bên Chu Doanh, con không thích anh ta.”

Lưu Chấn Quốc thở dài: “Để bố qua nhà bọn họ hỏi thử.”

Có lẽ Giang Yến biết rõ chuyện này cho nên khi Lưu Chấn Quốc muốn đi hỏi, bà cũng không mặc kệ: “Tôi đi với ông.”

Lưu Chấn Quốc gật đầu ngầm đồng ý, Lưu Tố Linh cũng lặng lẽ đi theo phía sau bố mẹ.

Đến trước cửa nhà họ Chu, Lưu Chấn Quốc khách sáo gõ cửa: “Chú em Chu, chú có ở nhà không?”

Lúc đầu không có ai trả lời nhưng cả nhà có thể mơ hồ nghe thấy tiếng động ở bên trong, hình như là đang cãi nhau.

Lưu Chấn Quốc nhíu mày, lần này ông gõ cửa mạnh hơn: “Chú em Chu! Chú có ở nhà không?”

Tiếng ồn ào bên trong đột nhiên im bặt, sau đó Chu Thần Dương đi ra mở cửa.

Vẻ mặt ông ta rất tệ nhưng thấy cả nhà Lưu Chấn Quốc thì cũng miễn cưỡng cười hỏi: “Anh Lưu, sao cả nhà lại đến đây?”

“Anh nghe Tiểu Linh nói hôm nay em dâu đến nhà bọn anh, anh muốn hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nghe hỏi như vậy, nụ cười của Chu Thần Dương dần biến mất, ông ta thở dài: “Thật ra cũng không có việc gì, cả nhà anh về đi ạ. Em đang nói chuyện với vợ em, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

“Hiểu lầm?” Lưu Chấn Quốc không tin, nghe Chu Thần Dương nói như thế là có thể cảm giác được đã xảy ra chuyện: “Cho dù là giữa chúng ta có hiểu lầm thì chúng ta cũng phải cùng nhau giải quyết, chú không thể gạt anh.”

“Em…” Chu Thần Dương do dự.

“Ông có gì mà không dám nói? Xem dáng vẻ uất ức của ông thì tôi đã tức giận rồi!” Trong phòng truyền đến giọng nói của Triệu Diễm Phương, hình như bà ta đang nổi nóng.

Lưu Chấn Quốc và Chu Thần Dương nhìn nhau, cười ngại ngùng, Chu Thần Dương chỉ có thể mời cả nhà bước vào.