Lại Gần Bên Nhau

Chương 2

Cô gái đó quay sang nói: "Thẩm tổng tuy rất đẹp trai, có rất nhiều nhân viên nữ đánh chủ ý lên Thẩm tổng. Nhưng mà lúc nãy hai cô cũng thấy rồi ánh mắt, khí chất của ngài ấy làm cho tôi đứng cạnh cảm thấy lạnh run."

Hai người bọn cô đồng tình về quan điểm này, lúc nãy khi ánh mắt Thẩm Quân nhìn tới làm cho hai người bọn cô không dám nói chuyện cũng không dám cử động. Cô gái đó đưa hai người tới trước cửa văn phòng nói: "Trưởng phòng Lê, nhân viên thực tập tới rồi."

Trưởng phòng Lưu bước ra là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, sắc xảo có ánh mắt sắc bén. Lê Mỹ gật đầu: "Cảm ơn cô đã dẫn họ tới."

Cô gái đó nói: "Không có gì, vậy tôi đi về làm việc tiếp đây."

Cô gái đó rời khỏi, Lê Mỹ mới đưa mắt đánh giá hai người bọn cô: "Theo tôi vào trong."

Hai người bọn cô theo sau, Lê Mỹ vỗ tay một cái khiến cho mọi người trong phòng đang tập trung làm việc đều ngẩng đầu sang nhìn: "Mọi người chú ý một chút đây là hai nhân viên thực tập mới ở bộ phận thiết kế của chúng ta."

Mọi người gật đầu vỗ tay một cái, Lê Mỹ hài lòng quay sang nói với hai người bọn cô: "Đợt phỏng vấn lần này ngoại trừ hai người bọn cô được nhận ra thì còn có ba người khác nữa. Họ hiện tại bận làm việc khác không có ở trong phòng một lát hai người sang làm quen đi."

Lưu Nguyệt gật đầu: "Vâng tôi biết rồi trưởng phòng Lê."

Lê Mỹ chỉ hai chỗ ngồi còn trống ở cạnh cửa sổ nói: "Chỗ ngồi đó là của hai cô, mau lại đó ngồi xuống làm việc đi."

Hai người bọn cô nhanh chóng đi tới ngồi xuống, Lê Mỹ thì trở về văn phòng mình tiếp tục làm việc. Chưa ngồi bao lâu thì một nhân viên nữ đi tới đưa trước mặt Lưu Nguyệt một đống hồ sơ: "Phiền cô đem cái này đi photo, mỗi cái hai bản. Cảm ơn."

Tiệp Nhã định nói gì đó nhưng thấy lắc đầu của cô thì cô ấy im lặng, Lưu Nguyệt cầm một đống hồ sơ này đi tới phòng photo.

Nguyên một ngày hôm nay hai người bọn cô không đi in tài liệu thì sẽ là photo còn không thì chính là đi mua nước. Ngay cả ba nhân viên thực tập kia Lưu Nguyệt cũng chưa thấy họ đâu mà làm quen. Tan làm hai người bọn cô đi xuống sảnh công ty, Tiệp Nhã đi bên cạnh nói: "Mình biết hôm nay chạy vặt nhiều như thế sẽ giống cậu mang giày được rồi. Mang giày cao gót đau chết chân mình."

Lưu Nguyệt cầm lấy tay cô ấy hỏi: "Chân cậu còn ổn chứ?"

"Không sao, cũng may lúc sáng cậu có đưa mình băng keo cá nhân dán vào nên cũng không trầm trọng lắm."

Vừa bước ra khỏi công ty có một chiếc xe chạy tới đậu trước mặt hai người họ, cô nhìn qua là biết xe này của ba mẹ Tiệp Nhã. Cửa sổ xe mở xuống lộ ra gương mặt của một người phụ nữ: "Tiệp Nhã, Lưu Nguyệt hai đứa lên xe đi."

Tiệp Nhã chạy tới làm nũng gọi: "Mẹ, mẹ tới rước con sao?"

Mẹ của Tiệp Nhã gật đầu: "Đúng vậy, ngày đầu con đi làm nên mẹ tới xem xem." Đưa mắt nhìn cô đang đứng bên cạnh: "Lưu Nguyệt con cũng lên xe đi, dì đưa con về."

Lưu Nguyệt lắc đầu từ chối: "Không cần đâu dì, dì chở Tiệp Nhã về trước đi con còn có việc khác hiện tại chưa về nhà được."

Tiệp Nhã quay sang nhìn cô định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ nói: "Được rồi vậy sáng mai gặp lại cậu."

Nhìn Tiệp Nhã lên xe rời đi, Lưu Nguyệt trong lòng chua xót cô cũng muốn có một gia đình ba mẹ thương yêu nhưng hình như điều đó đối với cô chỉ là một ước mơ. Cô đi đến trạm xe buýt đó đứng đợi một lúc mới có xe tới.

Những cảnh lúc nãy đều lọt vào tầm mắt của Thẩm Quân, anh đứng ở tầng 10 từ trên cao nhìn xuống đã thấy hết mọi chuyện xảy ra. Tuy không nghe được họ nói gì nhưng anh cũng đoán cô không vui. Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn về bầu trời tối trước mắt, anh cầm áo khoác và chìa khóa xe rồi bước ra ngoài.

Anh lái xe tới Thẩm gia, một người đàn ông mái tóc hoa râm mặc trang phục quản gia đi tới mở cửa xe cho anh: "Cậu chủ, cậu về rồi. Ông chủ, bà chủ và cậu chủ nhỏ đang ở bên trong đợi cậu."

Thẩm Quân bước xuống xe ánh mắt nặng nề nhìn ngôi nhà trước mắt này: "Tôi biết rồi."

Bước vào bên trong đã thấy trước bàn ăn gia đình ba người vui vẻ trò chuyện với nhau, khi anh bước vào ba người dừng lại đưa mắt nhìn sang không khí vui vẻ lúc nãy cũng đã biết mắt. Thẩm Quân cũng chẳng quan tâm đi tới kéo ghế ngồi xuống đối diện người đàn ông uy nghiêm trước mặt: "Ba."

Thẩm Thành nhìn thấy anh thì đặt đũa xuống tức giận: "Anh còn biết tôi là ba anh, còn biết tới nhà họ Thẩm này? Anh bao lâu rồi chưa về căn nhà này có biết không?"

Thẩm Quân cắt ngang lời ông: "Ba, ba nên biết rõ con chẳng muốn về ngôi nhà này."

Thẩm Thanh nghe vậy thì tức khắc gương mặt sa sầm lại, người phụ nữ ngồi bên cạnh vội nói: "A Quân à, con lâu rồi mới về nhà. Sức khỏe ba không tốt con đừng chọc ba con tức giận."

Anh nhìn người phụ nữ đó, ngữ khí lạnh như băng cất lên: "Bà chưa có tư cách lên tiếng nói chuyện ở đây."

Người con trai bên cạnh nghe vậy vội đứng dậy: "Thẩm Quân anh đừng có mà quá đáng, bà ấy là mẹ tôi cũng là vợ của ba anh mong anh tôn trọng bà ấy."

Người phụ nữ đó vội nói: "Thẩm Úc, con đừng nói nữa."

Thẩm Quân ném ly nước xuống đất tiếng vang lớn đến mức mọi người đều nhất thời phản ứng không kịp, anh đứng dậy ánh mắt lạnh lùng quét qua: "Bà ấy là vợ của ba tôi thì liên quan gì tới tôi? Tôi có công nhận bà ấy sao?"

Người phụ nữ đó nghe vậy nước mắt rơi xuống, Thẩm Thành thấy vậy vội nói: "Tuyết Nhàn em đừng khóc để anh nói chuyện với nó."

Ông quay sang nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh tốt nhất nên tôn trọng bà ấy chứ không phải-" ông còn chưa nói hết câu Thẩm Quân đã ngắt lời: "Ba nên nhớ chuyện tai nạn năm đó của mẹ con là do ai?"

Ông nghe vậy thì nhất thời im lặng không nói gì, anh cười trào phúng nhìn ông: "Được rồi, ba hôm nay có chuyện gì muốn nói với con?"

"Anh cũng lớn rồi nên tính tới việc kết hôn, tôi sẽ sắp xếp hôn nhân của anh với Hứa gia."

Thẩm Quân lạnh nhạt nói: "Không cần, chuyện hôn nhân của con không cần ba can thiệp vào."

"Nhưng tôi vẫn muốn nhúng tay vào."

Anh không kiên nhẫn xoay người rời đi, đưa tay xoa lên mi tâm mỗi lần về căn nhà này thì tâm trạng chẳng tốt lên.

Lưu Nguyệt đi tới chỗ làm nhận trang phục con gấu mặc vào rồi cầm tờ rơi đứng trên đường phát cho từng người đi qua. Tối giờ cô chưa ăn gì nên khá đói bụng, mặc bộ đồ bên trong con gấu thời tiết nóng nực như này khiến cô choáng váng vội tìm bậc thang ngồi xuống. Cô tháo đầu con gấu ra lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, vội cầm lấy bánh mì lúc nãy đã mua trên đường tới đây để ăn.

Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô nhìn thấy người gọi đến thì mím môi chần chừ một lúc rồi bắt máy: "Alo mẹ."

"Làm gì mà bắt máy lâu vậy?" Giọng của người phụ nữ truyền đến, trong giọng điệu có chút không vui.

Cô vừa ăn vừa nói: "Con bận chút việc nên mới bắt máy chậm."

"Em con muốn mua đôi giày thể thao nhưng không có đủ tiền. Con nhanh gửi tiền để nó mua đôi giày."

Cô nhíu mày hỏi: "Mẹ, đôi giày đó bao nhiêu?"

"500 tệ."

Lưu Nguyệt nắm chặt ổ bánh mì trong tay, nói: "Mẹ, đôi giày đó hết 500 tệ sao lại mắc như vậy?"

"Mắc cái gì mà mắc, công tao nuôi mày mà bây giờ kêu mày đưa em mày 500 tệ mà mày cũng keo kiệt không đưa sao?"

Cô nghe giọng bà truyền tới lời nói khó nghe nhất cũng phải nghe, hốc mắt cô đỏ ửng trong lòng chua xót nói: "Được rồi, một lát con chuyển tiền sang."

"Thế thì tốt. Đúng rồi, con còn nhớ con trai của bác năm hàng xóm chứ?"

"Còn nhớ, có gì sao mẹ?"

"Bây giờ nó đã mở được một công ty lớn rồi, cuối tuần mẹ có sắp xếp cho hai đứa gặp mặt con nhớ tới."

"Mẹ..."

Không đợi cô phản ứng thì bà đã tắt máy, cô nhìn màn hình điện thoại một lúc sau đưa tay lên dụi mắt cố gắng kiềm chế nước mắt. Cô cầm lấy chai nước lên uống ngụm lớn rồi đứng dậy tiếp tục phát tờ rơi trên đường.

Mấy ngày liên tiếp ở trong công ty Thẩm Thanh hai người bọn cô vẫn bị sai vặt trong công ty, trong nhóm năm người thực tập bọn cô chỉ có nhân viên kia may mắn hơn một chút được giao cho nhiệm vụ để làm mà không cần phải chạy vặt như bọn cô. Lưu Nguyệt nghe nói gia đình cô gái đó rất giàu có, nhờ có quan hệ mới được đưa vào đây làm. Cô gái đó tên là Mã Yên, là cháu gái của giám đốc Mã.

Hôm nay là cuối tuần Lưu Nguyệt không cần phải đến công ty làm việc nhưng cô còn có công việc khác ở bên ngoài nên phải thức dậy từ sớm để đi giao hàng cho khách. Tới trưa cô về nhà nấu mì ăn tạm cho qua, nhớ ra hôm trước mẹ cô có nói chiều nay 2 giờ có hẹn với con trai của bác năm hàng xóm gì đó. Cô vội vàng đứng dậy thay một bộ đồ khác rồi chạy đến quán cà phê đã hẹn.

Bên trong quán cà phê Lưu Nguyệt nhìn một lượt thấy một người đàn ông đeo kính, mái tóc bù xù đang ngồi ở đó cô đi tới, hỏi: "Anh là..."

Người đàn ông đó ngẩng đầu lên nhìn: "Cô là con gái của dì Lưu tên là Lưu Nguyệt?"

Lưu Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy."

"Cô ngồi xuống đi." Anh nhíu mày chỉ ghế đối diện.

Cô ngồi xuống nhìn anh, hỏi: "Xin lỗi anh đợi tôi có lâu lắm không?"

"15 phút."

"À tôi xin lỗi do từ nhà tôi đến nơi này hơi xa."

Người đàn ông đó cắt ngang: "Tôi không muốn nghe lời giải thích vô nghĩa này. Hôm nay đi xem mắt với tôi mà trên người cô đang mặc là cái gì vậy? Một chiếc váy cũ kỹ như vậy cô mặc tới đây là không xem trọng tôi sao?"

Lưu Nguyệt mím môi nắm chặt ly nước trong tay: "Tôi thật sự..."

Cô còn chưa nói hết người đàn ông đó cắt ngang: "Cô biết tôi là ai không? Là tổng giám đốc của một công ty game nổi tiếng đó có biết không? Tôi không có hứng thú với cô tiền cà phê này cô tự trả đi."

Cô nhíu mày tiền cà phê ở đây khá mắc, còn kêu cô trả tiền cà phê trong khi cô chưa uống cái gì. Một giọng nói lạnh như băng ở phía sau cất lên: "Một giám đốc công ty game nổi tiếng? Anh ở công ty nào có thể nói tên ra không?"

Lưu Nguyệt quay xuống nhìn thì thấy người một thân tây trang sắc mặt vẫn lạnh lùng như mọi ngày chính là Thẩm Quân. Người đàn ông đó ấp úng nói: "Tôi làm ở công ty game JK..."

Thẩm Quân đi tới ngồi xuống cạnh cô, hỏi: "Là công ty nào vậy sao tôi chưa từng nghe qua?"

Người đàn ông đó sắc mặt tái mét tức giận nói: "Anh, anh là ai mà xen vào chuyện ở đây?"

"Tôi là Thẩm Quân, chắc tên này anh cũng nghe nói còn người ngồi bên cạnh tôi chính là nhân viên của tôi. Tôi không thể nào nhìn cảnh nhân viên mình bị người như anh bắt nạt."

Người đàn ông đó nghe xong thì vẻ mặt khϊếp sợ nhìn anh, một lát sau mới tìm lại được giọng nói: "Thẩm, Thẩm tổng."

Thẩm Quân chẳng nâng mắt nhìn anh ta: "Tiền cà phê này ai sẽ trả? Tôi trả?"

"Không không là tôi trả. Tôi đi trả ngay đây."

Lưu Nguyệt nhìn người đàn ông đó vội vàng chạy đi rồi nhìn anh ngồi bên cạnh, nói: "Cảm ơn anh Thẩm tổng."