Quý Cô Lừa Đảo

Chương 24: Tôi làm được rồi!

Nhạc Nhiên Kỳ mặt đỏ phừng phừng, như ấm nước sôi sùng sục mà không có người tắt bếp. Chính là “ngại xì khói”.

“Anh… anh có thể nói chuyện một cách bình thường, đừng ám muội như vậy được không?”

Đàm Tử Kỳ nhìn ra tâm tư của cô, liền khoanh tay trước ngực, để lộ biểu cảm khinh bỉ: “Là tôi nói chuyện không bình thường, hay là do đầu óc em đen tối?”

Nhạc Nhiên Kỳ bị tạt một gáo nước lạnh, lời nói của người đàn ông này chuẩn xác đến mức bây giờ cô có nói thêm lời nào nữa, nhất định cũng được liệt vào danh sách “giận quá mất khôn.”

Trời ạ! Nhạc Nhiên Kỳ không biết có nên xem chuyện này là điều đáng mừng hay không: cũng may là Đàm Tử Kỳ sinh ra vốn đã được chọn làm bang chủ Đàm Long bang. Nếu không, với nhan sắc này, tài năng này, miệng lưỡi này, nếu làm nghề lừa đảo giống cô, chắc chắn cô đã mất chỗ đứng trên “thương trường” rồi!

Nhạc Nhiên Kỳ vò đầu bứt tóc, chợt nhớ đến chuyện quan trọng hơn: “À đúng rồi, còn tấm vé thông hành và Cô Tịch thì sao?”

Đàm Tử Kỳ nhếch mép: “Xem như em cũng có chút lương tâm. Nhưng nói cho em biết, tôi là người tuyệt tình nhất trên đời, nếu không vì em hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, tôi sớm đã bắt em chạy mười vòng sân rồi.”

Nhạc Nhiên Kỳ vui ra mặt: “Vậy là mọi thứ đều ổn thỏa? Phi vụ của tôi trót lọt rồi.”

“Ừ.”

Đàm Tử Kỳ ừ một tiếng, nhưng cả khẩu hình miệng lẫn ánh mắt đều muốn nói lên rằng còn có chuyện gì hai người cần phải nói với nhau cho xong. Nhạc Nhiên Kỳ có cảm giác như vậy, nhưng không đoán nổi rốt cuộc là chuyện gì.

“À… bang chủ, không phải anh còn có điều gì muốn nói với tôi đó chứ?”

Đàm Tử Kỳ chau mày: “Tôi mới là người cần hỏi câu này mới đúng. Em chỉ quan tâm đến tấm vé thông hành và Cô Tịch thôi à?”

Nhạc Nhiên Kỳ đảo mắt qua lại, nhanh nhảu đáp: “Vậy các đồng đội của tôi lúc giải cứu Cô Tịch, không lẽ có ai bị thương sao? Có nghiêm trọng lắm không? Hay là Đông ca*…”

*Mọi người trong bang phái, ở vị trí thấp hơn thường gọi Đông Diệt là Đông ca.

Câu trả lời của Nhạc Nhiên Kỳ tất nhiên không thể làm Đàm Tử Kỳ hài lòng. Anh bước đến bẹo má cô, giọng nói có mấy phần trách móc:

“Đồ vô lương tâm!”

Nói rồi, đối phương ra lệnh cho cô ngoan ngoãn nghỉ ngơi, rồi lập tức rời khỏi phòng. Nhạc Nhiên Kỳ đưa tay sờ má, vẫn chưa hiểu được mình đã sai ở đâu.

—---------------

Cùng lúc đó, ở phòng riêng của Cô Tịch, thuộc dạng phòng ở đặc biệt cho những người thân cận trong bang phái.

Cô Tịch tựa đầu lên chiếc ghế bành gần khung cửa sổ lớn, từ gian phòng đặc biệt của người thân cận, có thể trực tiếp quan sát sang nhà chính để đảm bảo trong trường hợp xấu nhất, vẫn có thể ứng cứu kịp thời.

“Bây giờ là tháng tư, ngắm hoa lưu tô từ cửa sổ phòng em là đẹp nhất.”

Đông Diệt lặng lẽ bước vào phòng, tay cầm khay thức ăn còn nóng hổi và thuốc uống đã chuẩn bị sẵn.

Cô Tịch quay đầu nhìn đối phương, gương mặt vốn dĩ lạnh như băng, lại có thể nở nụ cười tươi sáng như vậy:

“Diệt, anh về rồi.”

Đông Diệt cũng niềm nở ra hẳn, tất nhiên là bộ dạng chưa từng xuất hiện trước mắt bất cứ ai. Được nhìn thấy dáng vẻ hồ hởi này của anh, chỉ có mỗi mình Cô Tịch.

“Em đợi có lâu không? Anh phải xếp hàng để mua, nên có hơi mất thời gian một chút.”

Đông Diệt đặt mâm thức ăn xuống bàn, sau đó liền lấy trong túi ra một túi bánh macaron loại nhỏ, có đủ màu, dúi vào tay Cô Tịch. Cô Tịch cười cười, như một thói quen, chọn cái bánh màu đỏ để ăn trước.

“Vậy còn cô gái đã cứu em, cô ấy khỏe hơn chưa?”

Đông Diệt ngồi xuống chiếc ghế đối diện Cô Tịch: “Nghe nói đã tỉnh lại rồi. Có điều chân cô ấy bị đạn sượt ngang qua trong lúc rơi xuống biển, nên bang chủ muốn cô ấy phải nghỉ ngơi một tuần.”

Cô Tịch nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may chỉ là sượt đạn. Nhưng em nghe nói bang chủ cũng bị thương?”

“Viên đạn ghim vào bắp tay trong lúc anh ấy che chở cho Nhạc Nhiên Kỳ, nhưng anh ấy là bang chủ của chúng ta mà, sớm đã ổn định hơn rồi.”

Cô Tịch trầm ngâm hết mấy giây, lại vừa nói vừa rót trà: “Đích thân bang chủ dùng thân thể mình để chắn đạn cho cô ấy sao? Đúng là không tầm thường nha.”

“Chắc do cùng tên với bang chủ, nên anh ấy có chút cảm giác đặc biệt.”

Cô Tịch bĩu môi: “Em đã hai mươi tám tuổi rồi, anh xem em là con nít chắc.”

Đông Diệt dịu dàng xoa đầu cô: “Ừ, con nít, không giữ kĩ sẽ bị người khác bắt đi mất.”

Cô Tịch đỏ mặt, cố ý tránh né ánh mắt đối phương, sau đó liền tìm cớ đánh trống lảng: “Được rồi, nếu anh đã mua bánh giúp em rồi, thì mau quay lại bên bang chủ đi. Ăn sáng xong em sẽ đi thăm Nhiên Kỳ.”

Đông Diệt cũng vội vội vàng vàng: “Được, vậy… em nhớ nghỉ ngơi sớm.”

Nói rồi, đối phương cũng rời đi nhanh như một cơn gió. Thật không giống tác phong lúc bình thường của Đông Diệt chút nào. Cô Tịch cười khì, thân làm đại ca của bang phái mà cũng có khi lúng túng thế này.

Đông Diệt đứng bên ngoài cửa phòng của Cô Tịch, trống ngực sớm đã đập liên hồi. Anh giơ bàn tay mình lên, giọng run run: “Bang chủ, tôi làm được rồi!”