Cửa phòng làm việc vừa mở ra, Hàn Thiên Dạ như thường lệ ngồi vào vị trí của mình, hắn bắt chéo chân đầy vẻ khó chịu.
- "Dạ nghiêm túc chút đi?"
- "STI à cậu đang bị làm sao vậy chứ?"
- "Dạ cậu không biết hai người đó là quý tộc sao, tôi chỉ rời đi có hai hôm mà cậu lại gây sự với bọn chúng để làm gì chứ?
Cậu không biết lão già họ Hứa có bao nhiêu quyền lực sao. Lão ta là cánh tay phải của hoàng đế đó, ai đời lại đắc tội với kẻ sánh ngang cùng cha nuôi chứ?"
- " Cả cậu nữa Lâm Thành cậu không biết ngăn tên này lại sao. Đây là thời điểm nhạy cảm đó, cha nuôi và lão già họ Hứa đó nếu cùng nhau bắt tay, quyền lực đó sẽ nuốt chửng chúng ta và cả thái tử đó. Hai người tỉnh táo lên được không?"
- "Tôi chán ngán việc cậu sợ đủ thứ rồi đó."
- "Dạ cái tên này, cậu ngang ngược thật đấy! Lại vì cô gái đó nữa sao. Tôi không quan tâm cậu thích ai nhưng nếu bất cứ ai có nguy cơ làm hại cậu chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Hắn dùng ánh mắt sắt bén nhìn STI chằm chằm.
- "Cậu đang quá phận đó."
- "Này hai người đừng căng thẳng vậy chứ, hai người đó bắt nạt vợ của lão đại, STI không lẽ bỏ qua chuyện này, mặt mũi lão đại nhà chúng ta không còn nữa đâu..."
- "Lâm Thành cậu thì biết gì chứ? Chúng ta không bỏ qua, những chuyện trả thù này dùng trí là được đâu cần tận tay hành hạ tra tấn. Vì người phụ nữ đó mà Dạ lại bốc đồng không tính toán trước sau cậu không cản mà còn cổ vũ à..."
Nội tâm Hàn Thiên Dạ như bị nhìn thấu, đây là bạn thân hắn từ bé đến lớn, đúng là rõ hắn hơn bất cứ ai.
Lúc đấy nhìn Noãn Noãn chịu sự nhục nhã tổn thương đau đớn đó hắn ngàn vạn lần không nỡ, nhưng vì lo cho sức khỏe cô mới rời đi, hắn hận bản thân không thể gϊếŧ chết bọn chúng ngay tại đó, giờ nghĩ lại lửa giận vẫn phừng phực trong lòng...
- "Dừng được rồi đó, tôi cam đoan sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng dù là ai đến đây thì tôi cũng sẵn sàng đón tiếp."
- "Cậu.. cậu lại muốn liều mạng nữa sao? Vì cô gái đó?"
- "STI à nên thôi đi, đừng chọc giận Dạ thêm nữa, ý cậu ấy đã quyết chúng ta chỉ đành làm theo thôi."
- "Hai người..."
"Reng....reng... reng...reng...."
Tiếng chuông điện thoại đổ dồn như phá vỡ sự căng thẳng của cuộc cãi vã.
Hàn Thiên Dạ nhìn về chiếc điện thoại mình trên bàn cùng số máy quen thuộc đó, ánh mắt có chút chán ghét, bàn tay mạnh mẽ dứt khoát cầm lên nghe máy với giọng điệu lạnh lùng điềm tĩnh thường ngày.
- "Tôi nghe đây... ông tìm tôi làm gì?"
Đầu dây bên kia cũng là kẻ xảo quyệt không kém, nụ cười gian manh giọng điệu ngọt ngào như trấn an hắn.
- "Sao vậy con trai, về tới nhà rồi thì quên cha nuôi mình sao. Chuyện ta đã nói con suy nghĩ thế nào rồi.
Hai con tin trong tay ta chắc cũng sắp không xong rồi. Không lẽ con để mặc chúng sống chết sao."
- "Lão già ông lo nhiều rồi, tôi còn chưa suy nghĩ xong. Trước lúc tôi đưa ra câu trả lời mà họ chết cả rồi chắc không cần thõa thuận gì nữa đúng không."
- " Đừng bắt ta chờ đợi quá lâu, sự nhân từ của ta có thời hạn, con hiểu rõ ta nhất không phải sao."
Hắn vuốt mái tóc mình đầy cao ngạo đi về phía cửa sổ nhìn về xa xăm, đón nhận cơn gió mát lạnh cùng hạt mưa rơi.
- "Ông cũng biết rõ tôi không còn sự lựa chọn nào mà, từ đầu cuộc giao dịch này đã định sẵn chỉ có một kết cục, cần gì phải bày nhiều trò vậy. "
Đầu dây bên kia bậc cười thành tiếng, đúng là như những gì ông ta tính toán, tính cách này, con người này, kiêu ngạo hệt như ông ta hồi còn trẻ nhưng chỉ tiếc một núi có hai hổ là chuyện không thể nào.
- "Chỉ là muốn nghe con nhận thua trước ta một lần, khó thật đấy, đúng là cứng đầu. Ta sẽ cho người trả Hình Lập về cho con, nhưng Thẩm Bích Lan phải ở đây, ai có thể chắc chắn đây không phải chỉ là lời nói suông cho có. Giữ lại người thương của con cũng khiến ta an tâm phần nào..."
- "Giữ lại thì ông đừng làm gì tổn hại đến cô ta, nếu không tôi sẽ đau đớn đến chết đó..."
Ông ấy nhìn về hướng Thẩm Bích Lan đang phục vụ trà cho mình, gương mặt này thanh tú và kiêu sa, tính tình cũng ổn định trưởng thành lại dịu dàng, từng giàu sinh ra tử cùng Hàn Thiên Dạ nhưng nghe lời hắn nói ông ấy vẫn cho rằng có gì đó không đúng lắm.
Hoặc là hắn không biết yêu là gì hoặc là con cờ này vô dụng. Nhưng không sao, trước nay lão đều luôn tính toán mọi thứ chu toàn, trước đứa con nuôi phản nghịch đó chỉ cần cố giữ chân hắn đừng cản trở ông thì đã xem như đàm phán thành công rồi.
Vì ông thừa biết hắn sẽ không giúp ông, nếu hắn ở trung lập thì không sao, nhưng nếu hắn giúp thái tử sẽ như hổ mọc thêm cánh, hai tên ngang tàn xảo quyệt đó đều khó đối phó như nhau...
- "Những gì nên làm thì con hãy làm, đừng gây thêm rắc rối ảnh hưởng danh tiếng ta."
Hắn không kiên nhẫn mà trả lời cho có.
- "Tôi biết rồi."
- "Thật à?"
Lão già vẫn ung dung chậm rãi đáp lời hắn.
- " Vậy còn không thả con trai của lão Hứa ra đi, con tưởng ta không biết con đang làm gì sao?"
- "Theo dõi tôi, ẩn mình hay thật đấy!"
Đôi mắt chim ưng quét qua từng nơi xung quanh ngôi biệt thự qua khung cửa sổ, vẻ mặt hắn lạnh như băng đầy hoài nghi.
- "Không cần tìm xung quanh đâu, chỉ là ta nhận được một cuộc điện thoại cầu cứu. Ta không muốn giải quyết hậu quả việc của con, đừng cản trở bước tiến của ta nếu không Hình Lập chẳng những không thể về mà Thẩm Bích Lan này cũng sẽ bị hủy hoại."
- "Ông già... ông..."
- "Hứa Dương Dương không thể chết ở chỗ con còn Hứa Đường Uyên đó chỉ là đứa con riêng của vợ bé con muốn gϊếŧ ta không cản làm gì. "
Hàn Thiên Dạ như hiểu được hàm ý sâu xa, đôi môi kiêu bạc khẽ cười nhếch lên đầy ẩn ý.
- "Xem ra ông vẫn còn yếu kém, đáng buồn thật đấy..."
- "Mày.."
STI nghe câu nói này giật mình mà giành lấy điện thoại, sợ tên này lại chọc giận người cha nguy hiểm kia.
- "Cha nuôi, con đây..."
- "STI tôi đang nói chuyện mà."
- "Cậu thôi đi, tôi vẫn còn muốn sống yên.."
- "Cha nuôi đừng tức giận, chỉ là chút chuyện nhỏ con sẽ giải quyết. Dạ từ nhỏ đã vậy cha đừng tính toán được không cha. Bọn con sẽ làm theo ý cha.
Cha yên tâm đi nhé!"
- "Ta biết rồi. Đừng để Dạ lại gây chuyện ảnh hưởng đến ta."
"Bíp...bíp...bíp.."
- "Cúp máy rồi sao!"
Hàn Thiên Dạ vẫn bình thản ngồi nhìn STI lo lắng đến đổ mồ hôi.
- "Cậu có thể đừng gây sự với ông ấy nữa không? Đây đâu phải lúc nên trở mặt, chê chúng ta có ích kẻ thù à."
- "Đúng là nhát gan thật đấy."
- "Cậu..."
- "Được rồi, cho tôi ngăn đi, hai người nhường nhịn nhau chút đi."
Lâm Thành nhìn hai tên này đấu khẩu đến mệt mỏi, đúng là khó chịu thật sự, một kẻ cẩn trọng quá mức làm gì cũng suy tính trước sau kĩ lưỡng người thì nóng nảy tàn bạo nội tâm thâm hiểm vô cùng. Quả là không ai chịu ai.
- "Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
Hàn Thiên Dạ nhìn hai người anh em mình, hắn bình thản vừa trả lời vừa nhâm nhi li rượu vang trên tay.
- " Làm theo ý ông già là được. Hứa Dương Dương đó chỉ cần giữ mạng là được, phế được chỗ nào thì phế đi.
Còn Hứa Đường Uyên tôi giam cô ta thêm vài ngày nữa sẽ đích thân để thỏ trắng nhỏ giải quyết. Mọi chuyện vậy là ổn."
- "Ổn mới lạ đó, lão Hứa đó chỉ có một đứa con trai thôi phế hết rồi thì khác gì chết đi chứ..."
- "Ông già cũng đang đối đầu cùng Hứa gia kia tôi đoán vậy, nếu Hứa Dương Dương trở về không lành lặn, lão già của chúng ta sẽ không khỏi liên quan, tôi thì vẫn giữ lời với ông ta thả Hứa Dương Dương, lại được "ngư ông đắc lợi " có gì không tốt sao."
- "Cậu đúng là gian manh, nhưng nếu có gì chúng ta vẫn sẽ không thể tránh được bị trả thù."
- "Kẻ thù thì tôi có nhiều rồi thêm một người cũng..."
"Cộc... cộc...cộc..."
- "Ngài Dạ, xin hãy mở cửa có chuyện gấp ạ!"
- "Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy."
- "Tù nhân của chúng ta chạy thoát rồi ạ,..."
Cả ba người đều mở to mắt ngạc nhiên nhìn nhau đầy hoang mang.
Hàn Thiên Dạ nắm chặt bàn tay đầy nóng giận.
"Lại là chuyện quái gì xảy ra nữa chứ! Rốt cuộc là kẻ nào lại có gan thả đám tội đồ kia."