Hội Chứng Tình Yêu Quyển 1

Chương 62

"Mày đang nói cái quái gì vậy? Mày không thấy xấu hổ sao?"

It hét lên, rồi ngồi vào trong xe, để trở về sau khi đã mua bánh.

"Tao nói sai cái gì à?" Day khẽ nói khiến It đỏ mặt.

"Tao nói làm cho mày không hài lòng sao? Nếu vậy, lần sau tao sẽ không nói nữa. Tao nói mày chỉ là bạn bè của tao thôi, được không?" Day nói với giọng điệu bình thường. It dừng lại một lúc trước khi quay nhìn ra ngoài xe.

"Không phải là tao khó chịu.." It lặng lẽ nói. Day nhìn cậu một chút.

"Ah, tao xấu hổ khi mày cư xử như vậy. Bình thường mày không có nói những điều như vậy." It nói nhưng không nhìn anh. Day khẽ mỉm cười.

"Vậy tao có thể nói hay không?" Day vờ hỏi. Mặt It đỏ bừng.

"Ừm.. ừm.. tùy mày vậy." It lắp bắp nói. Ngay sau đó, Day đã lái xe đến nhà anh.

Night ra ngoài với một nụ cười và mở cổng. It cảm thấy hơi lạ vì cậu không quen với Night. It ra khỏi xe, và cậu ngạc nhiên khi thấy Gear cũng bước ra khỏi xe.

"Tại sao mày lại ở đây?" It hỏi bạn mình với giọng lắp bắp.

"Ừm, đây là nhà của vợ tao, sao tao không thể đến. Hơn nữa, Night mời tao ăn cơm." Gear nói khi nhìn vào Day.

Day không nói gì. Anh lấy đồ xuống xe và lập tức đi vào nhà, để lại hai người bạn thân vẫn đang nói chuyện.

"Mày đang nhìn gì đó?" It hỏi

"Không có gì, tao không thể tin được là mày lại trở thành vợ của thằng Day. Mày vẫn còn có chuyện gì giấu tao sao?" Gear tò mò hỏi.

"Không, tao không giấu giếm gì cả!"

"Vậy tại sao mày không nói với tao ngay từ đầu rằng mày và thằng Day đang hẹn hò? Mày đã hẹn hò với nó bao lâu rồi?" Gear yêu cầu bạn của mình nói ra sự thật, nhưng Day đã quay lại và It cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu không phải trả lời.

"Bọn mày đang nói cái gì đó? Night đang chờ mày đấy, không muốn ăn à? Không thì về nhà đi." Day nói với giọng đều đều. Gear quay lại nhìn Day với vẻ mặt dữ tợn, nhưng ngay lập tức đi tìm Night, người đang đợi trong bếp.

"Anh đang làm gì để chọc giận P’Day vậy, Gear?" Night hỏi với giọng điềm tĩnh khi thấy bạn trai vào bếp.

"Không có gì, chỉ nói chuyện thôi. Anh tự hỏi liệu thàng Day và It có yêu nhau theo cách giống nhau không!" Gear nói.

"Tại sao phải bận tâm đến họ? Hay anh muốn P"Day can thiệp vào chuyện của cả hai chúng ta?" Night giả vờ hỏi bạn trai của mình vì Night không muốn Gear biết những gì anh trai mình đã làm.

"KHÔNG!" Gear phản hồi nhanh chóng

"Nếu như anh không muốn, vậy đừng xen vào chuyện của họ nữa, lo chuyện của chúng ta trước đi!" Night nói. Gear nhanh chóng bước đến ôm Night.

"Mỗi ngày anh đều nhớ em, anh nhớ em rất nhiều. Anh yêu em!" Gear nói với bạn trai của mình bằng một giọng nhẹ nhàng. Night khẽ mỉm cười khi Day và It bước vào bếp.

"P" It, P"Day ngồi đi. Mọi thứ đã sẵn sàng." Night mỉm cười nói khi quay sang đẩy bạn trai cao lớn của mình xuống ghế.

"Night, anh nghĩ bạn nên gọi It là P" ngay bây giờ." Day nói. Night ngay lập tức quay sang nhìn It.

"Uh.. đừng lo. Tao không phiền đâu. Ngoài ra, Nong Night đã gọi tao như vậy từ lâu rồi." It vội vàng nói vì lo lắng Night sẽ không hài lòng.

"Đúng vậy.. anh là bạn trai của anh trai em. Em phải gọi anh như vậy đúng không?" Night mỉm cười nói, It như muốn đóng băng.

"Còn anh thì sao? Anh lớn hơn em mà, Night, và anh cũng là bạn của It! Tại sao Night không gọi anh là P" như trước?" Gear vội vàng nói.

"Anh là anh trai của em? Hay bạn trai của anh trai em?" Night nói với giọng điềm tĩnh. Night tránh dùng từ "vợ" trước mặt anh trai.

"Anh là bạn trai của Night, nhưng anh muốn Night gọi anh như vậy." Gear khẽ lẩm bẩm. Night lắc đầu trước khi dọn thức ăn vào đĩa của mọi người.

It cảm thấy tốt hơn một chút khi thấy rằng Night đang chấp nhận cậu. Gear không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, vì vậy bốn người họ ngồi xuống ăn và nói chuyện một lúc cho đến khi họ no nê. Night đưa Day và Gear vào phòng khách xem TV và nhờ It giúp dọn dẹp bát đĩa. Gear và Day không phản đối.

"P"Day có vẻ đã tốt hơn với so với anh trước đây?" Night vừa hỏi vừa đưa đĩa cho It rửa.

"Uh.. không sao đâu!" It đã trả lời

"P"It, hãy chăm sóc tốt cho anh trai của em nhé." Night mỉm cười nói.

"Ồ, Nong Night, mày có thể nói chuyện như trước. Mày không cần phải sợ Day." It nói vì không muốn ép Night.

"Không phải tốt sao? Người mà em nhận làm anh rể, em có thể xưng hô với anh như thế nào đây? Gọi như vậy cũng tốt." Night đã nói. It choáng ngợp và cảm thấy tội lỗi về những gì mình đã làm trong quá khứ.

"Anh xin lỗi, Nong Night, vì tất cả những gì anh đã làm trong quá khứ. Anh đã đối xử tệ với Night." It nói với giọng nghiêm túc.

"Không sao đâu. Chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ? Hãy để nó trong quá khứ. Hãy làm tốt nhất có thể hôm nay và ngày mai. Bên cạnh đó, nếu anh không lên kế hoạch cho mọi thứ, Gear và em sẽ không ở đây ngày hôm nay, và anh cũng không như vậy với P’Day." Night nói, và It mỉm cười.

"Cảm ơn!" It nói rồi kết thúc việc dọn dẹp và rửa bát đĩa.

"Thay quần áo đi tắm đi. Tao cất quần áo vào tủ, quần áo đã lấy ở chung cư của mày đấy." Day nói. Họ đang ở trong phòng ngủ. It đứng dậy và lấy một chiếc khăn tắm.

"Day.. tối mai mày có rảnh không?"

"Rảnh.. Có chuyện gì?" Day hỏi

"Ừm. . . Mẹ gọi điện thoại bảo muốn cùng nhau ăn cơm." It bình tĩnh nói khiến Day khẽ cau mày.

"Uh.. nhưng nếu mày không muốn đi cũng không sao! tao sẽ nói với mẹ là mày đang bận!" It nhanh chóng nói vì cậu nghĩ Day sẽ không muốn đi.

"Tao vừa mới nói là tao rảnh.. tao nói không muốn đi khi nào?" Day khẽ hỏi, và It dừng lại.

"Mày muốn đi à?" It hỏi lại

"Mày đang gì lo lắng về điều gì vậy?" Day đã hỏi vì anh đã nhìn thấy biểu hiện của It và biết rằng It đang lo lắng về điều gì đó trong lòng.

"Ý tao là. . . tao không biết tại sao đột nhiên mẹ tao lại đòi gặp mày. Bà ấy bảo tao đưa mày về nhà ăn tối. Như vậy thật không bình thường sao? tao không biết..." It nói với một khuôn mặt căng thẳng.

"Tao nghĩ mày suy nghĩ quá nhiều rồi. Còn sợ cả chuyện chưa xảy ra sao? Đi tắm đi ngủ đi." Day nói với giọng bình thường

"Mày không lo sao? Lỡ mẹ nghi ngờ chúng ta thì sao? Vậy mày định làm gì?" It hỏi ngay.

"Nếu mẹ thực sự còn nghi ngờ, ngày mai chúng ta sẽ tìm hiểu. Bây giờ, mày có thể đi tắm đi hay muốn tao tắm cùng?" Day nói.

It lập tức lắc đầu và đi vào phòng tắm. Cậu dựa vào cửa và tự hỏi tại sao Day lại trông thoải mái và không chút lo lắng như vậy.

"Đi tắm!" Day hét lên từ bên ngoài phòng tắm, và It giật mình. "À.. tao sắp...!" It lầm bầm rồii chạy vào phòng tắm.

Khi It tắm xong, Day bắt đầu đi tắm. Sau khi Day tắm xong, anh vào phòng ngủ và thấy It đã leo lên giường và cậu đang xem TV.

"Ngày mai có phải đi học không?" Day khẽ hỏi.

"Chúng tao phải nói về dự án một chút. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Có chuyện gì vậy?" It quay sang nhìn anh.

"Tao sẽ chờ mày, không muốn đi tới đi lui lãng phí thời gian." Day nói, và It gật đầu. Day nằm xuống giường và ôm It vào lòng, It không vùng vẫy để thoát ra khi Day ôm cậu từ phía sau.

"Tắt TV đi, ngủ một giấc." Day nói. It tắt TV và ngay lập tức quay lại nhìn anh. Day khẽ nhướng mày. It liếc nhìn anh rồi vùi mặt vào ngực anh, tìm kiếm hơi ấm và dũng khí cho ngày sắp tới. It vẫn lo lắng chuyện mẹ mình. Day không nói gì. Anh ôm It chặt hơn trước, và họ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

….…

"Cái gì?" Day hỏi khi họ đến gần nhà It. Vào buổi tối, sau khi đợi It ở trường đại học, họ chở về căn hộ để tắm và thay đồ trước khi đến nhà It. Trong khi Day lái xe, còn It bồn chồn đến mức Day phải hỏi.

"Tao không biết. Tao thật sự rất bồn chồn." It nói vì cậu thực sự cảm thấy điều gì đó.

"Mày lo lắng về diều gì chứ?" Day hỏi trước khi dừng xe trước nhà It.

"Ra ngoài đi, sao còn ngồi ở đấy?" Day nói khi anh ấy chuẩn bị ra khỏi xe, nhưng It chỉ ngồi đó lắng nghe những gì Day nói. Sau đó It vội vàng mở cửa. Lúc này cậu có thể cảm thấy tay mình lạnh cóng.

"Chết tiệt.. tại sao mình lại lo lắng như vậy?" It lẩm bẩm một mình trước khi bước vào nhà cùng Day.

"Họ đây rồi.. It, Day!" Giọng của mẹ It khi bà bước về phía cặp đôi.

"Xin chào ạ!" Day giơ tay chào mẹ It.

"Hai đứa đến đúng giờ, ta sẽ phái người dọn bàn, ba ba đang chờ!" Người phụ nữ nói với một nụ cười.

"Mẹ, tại sao mẹ lại muốn con mang Day đến vào bữa tối?" It hỏi, vẫn còn bối rối.

"Cứ ăn trước đã, It. Chúng ta sẽ nói chuyện sau." Mẹ It lại nói. Tim It đập thình thịch và cảm thấy không chắc chắn. Cậu quay sang nhìn Day nhưng không tìm thấy chút biểu hiện lo lắng nào.

Bước vào phòng ăn, bố It đã ngồi đợi sẵn. Day ngay lập tức giơ tay vái chào bố của It.

"Ngồi cạnh mẹ của con đi, It!" Bố It nói vậy khi thấy It muốn ngồi cạnh Day. Mẹ của It đang ngồi đối diện.

"Tại sao vậy, bố?" It lập tức hỏi

"Ta nói ngồi xuống, con liền ngồi xuống đi!" Bố anh nói với giọng cộc cằn. Sau đó It bước tới và ngồi cạnh mẹ mình. Khi bốn người đang ngồi, nhân viên đến dọn thức ăn vào đĩa của họ trước khi rời đi.

"Ăn đi, Day!" Mẹ của It nói

"Vâng!" Day đã trả lời.

It nhìn mọi người trong bàn với đôi lông mày nhíu lại. Cậu không thể ăn nhiều vì vẫn còn lo lắng, vì vậy It đã di chuyển thức ăn xung quanh.

"Đồ ăn ở nhà ngon không à, It?" Bố It hỏi.

"Con chỉ là không đói lắm!" It trả lời, nheo mắt nhìn Day

"Ta nghĩ ở cùng bố mẹ sẽ nhắc con nhớ món ăn ở nhà có vị như thế nào." Bố của It lại nói. It nhìn ba mình với vẻ hoài nghi.

"Con quên cái gì hả ba? Ý ba là sao? Con không hiểu." It nói.

"Hừ, IT không có về nhà, con cũng không có tới cửa hàng giúp gia đình." Bố của It nói với giọng điềm tĩnh.

"Ừm, con còn đang đi học, hơn nữa con vẫn trở về giúp chông cửa hàng mà." It cãi lại.

"Nhưng là It chỉ nhìn một chút liền rời đi. Cho nên bố hỏi lý do thật sự It tại sao không trở về nhà? Tại sao làm phiền người khác làm gì?" Bố của It lại hỏi. It ngay lập tức nhìn vào khuôn mặt của Day. Nhưng Day không nói gì. Anh vẫn giữ nét mặt bình thản.

"Bố, bố có ý tứ gì?" It hỏi. Ba IT đặt thìa xuống.

"Ta mời con về nhà! Con như thế nào lại cùng người khác ở chung? It không lo lắng sao?" Bố It nói.

"Day chưa bao giờ nói bất cứ điều gì cả!" It cãi lại. Bố của It quay lại nhìn vào Day

"Ta biết cậu sẵn lòng để con trai của ta ở lại. Nhưng Ta muốn It về nhà. Cậu phải hiểu lý do của ta đúng không!" Cha của It bình tĩnh nói.

"Con hiểu... Bố không hỏi về mối quan hệ của con với con trai của bố sao ạ?" Day nói thẳng khiến bố mẹ It hơi sững người.

Day mỉm cười trước sự phỏng đoán. It lập tức nhìn vào mặt Day, trong lòng xốn xang vì lo sợ một điều gì đó.

"Nếu cậu đã đề cập đến nó, ta không phải là một thằng ngốc. Đàn anh và Nong, họ chính xác là gì? Nó không chỉ là đàn anh và hậu bối như It từng nói, phải không?" Cha của It lập tức hỏi.

"Bố!" It hét lên.

"Im đi, It!" Bố của It quay sang con trai mình. Mẹ của It nắm lấy cánh tay của con trai để buộc cậu phải im lặng. Day quay sang nhìn It khiến cậu im lặng.

"Trước khi con kể cho bố và mẹ nghe về mối quan hệ của con với con trai của hai người, con có thể hỏi tại sao bố đột nhiên tò mò về điều này không?" Day hỏi khiến bố của IT phải khựng lại.

"Nhân viên cửa hàng nhìn thấy cậu và It.. hôn nhau trước cửa hàng!" Bố It nói với giọng điềm tĩnh. Đôi mắt của It ngay lập tức trừng lớn.

"Bố.. à.. con có thể giải thích." It vội vàng nói, nhưng bố anh đã giơ tay ngăn cậu nói bất cứ điều gì.

"Thành thật mà nói, ta đã không nghĩ nhiều về điều đó cho đến khi ai đó gửi cho ta những bức ảnh này." Khi nói xong, bố của It đặt một phong bì trước mặt Day. It lập tức nhìn lên Day là những hình ảnh trong sáng và cả quyến rũ. Có một nụ cười ở khóe miệng anh. It mất kiên nhẫn và vội vàng cúi xuống giật những bức ảnh khỏi tay Day và nhìn chúng. It bất ngờ vì có ảnh Day và It đi dạo cùng nhau, có ảnh Day hôn It trên đường đua, ảnh nữa là Day ôm hôn cậu ở nhiều nơi, trong xe, bãi đậu xe. It nhớ nơi chụp tất cả những bức ảnh này vì Day không thường xuyên hành động như vậy. Nhưng những hình ảnh này đủ để khẳng định mối quan hệ của họ.

"Có điều gì muốn nói sao?" Bố của It tiếp tục.

"Những bức ảnh này... thợ chụp ảnh cũng rất cố gắng." Day nói như thể anh không quan tâm..

"Những gì ta đang nghĩ, là sự thật sao?" Bố It hỏi với giọng nghiêm nghị.

"Day!" It ngay lập tức gọi cho anh ấy

" It, Không phải mày đã nói rằng nếu có ai hỏi về hai chúng ta, mày sẽ để tao nói bất cứ điều gì tao muốn sao? Tao sẽ nói cho họ biết chuyện gì đang xảy ra ở đây." Day ngắt lời It rồi quay sang bố của It.

"Xin lỗi, nhưng con trai của bố và con hẹn hò với nhau." Day nói.

Bố mẹ của It đã bị sốc khi nghe điều này từ chính miệng của Day. It bắt đầu khóc khi nhìn thấy phản ứng của bố mẹ mình.

"Nghiêm túc chứ, It?" Mẹ It hỏi, quay sang It lần nữa, giọng bà trầm xuống.

"Mẹ... Bố... Con xin lỗi.. Con," It nói với giọng run run, nhìn Day với đôi mắt run rẩy.

"Lên phòng đi It! Ta muốn nói chuyện với Day." Bố It nói rồi quay sang mẹ It.

"Đưa It về phòng, đừng để cho It xuống đây cho đến khi anh nói xong!"

Bố của cậu nói. Mẹ của It đứng dậy và kéo nhẹ cánh tay của con trai mình. Nhưng It vẫn kiên trì không muốn đi lên.

"Chúng ta có thể nói chuyện cùng nhau. Tại sao bố lại muốn hai người nói chuyện riêng?" It đột nhiên hét lên.

"Ta nói lên phòng đi, It!!" Bố It quát lên. It nao núng, rồi quay sang nhìn Day.

"Đi lên đi!" Day bình tĩnh nói. It do dự với khuôn mặt nóng bừng. It thấy lo lắng nhưng vẫn đồng ý lên phòng.

"Ta cảm thấy rằng con trai của ta nghe lời cậu nhiều hơn ta, ba của nó." Bố của của It nói một cách mỉa mai.

"Con nghĩ hiện tại hai chúng ta có thể nói chuyện!" Day nói

"Chà.. cậu biết mà, phải không? Ta chỉ có một đứa con."

"Con biết!" Day đã trả lời.

"Cậu biết đấy, gia đình ta là người gốc Hoa, và họ hy vọng có con cháu để thừa kế tương lai, và ta không thể chấp nhận việc con trai mình có bạn trai là một người đàn ông." Bố của It nói.

"Vâng, con biết. Có lẽ con và bố sẽ không thể thống nhất được bất cứ điều gì về chuyện giữa con và con của bố, bởi vì có vẻ bố vẫn chưa dốc hết tâm huyết!" Day nói với giọng điệu bình thường. Bố của It sâu sắc cảm thấy rằng Day là một người đàn ông thông minh và khéo léo.

"Từ những gì ta có thể thấy, cậu là một người rất đáng tin cậy. Nếu ta nói ta không cho phép cậu hẹn hò với con trai ta, cậu sẽ không làm theo những gì ta yêu cầu, phải không?" Bố It hỏi.

"Vâng!" Day nói thẳng thừng.

"Ta chưa bao giờ gặp ai dũng cảm và thẳng thắn như cậu đấy!" Bố It chân thành nói.

"Con biết bây giờ ba đang rất tức giận, nhưng tại sao ba không đánh con và đuổi con ra khỏi nhà?" Day tò mò hỏi.

"Đúng, ta đã rất tức giận, nhưng nếu ta làm ầm lên, điều đó sẽ khiến con trai ta càng chống lại ta. Nó sẽ không nghe lý do của ta." Bố của It nói. Day khẽ cười vì hiểu bố It nói gì.

"Ngườimuốn ở con cái gì? Dù như thế nào con nhất định sẽ không cùng con trai của bố chia tay, con rất hy vọng bố có thể tiếp nhận chuyện này!" Day bình tĩnh nói.

"Cậu thật dũng cảm khi nói với sự tự tin như vậy. Nó giống như bị bắt đấu tranh vậy." Bố It nói với giọng bình thường.

"Con không đấu tranh, con chỉ thành thật thôi." Day đã trả lời.

"Cậu nghĩ tình yêu của hai người đàn ông sẽ tồn tại sao? Cậu nghĩ cậu có thể chăm sóc con trai ta đến hết đời sao? Bởi theo những gì ta thấy, con trai ta có lẽ sẽ không phải là người duy nhất chăm sóc cậu." ." Cha của It nói ra suy nghĩ của mình nhưng chọn cách dùng từ kín đáo hơn.

"Làm sao bố biết? Rằng con sẽ không chăm sóc con của bố?" Day hỏi. Bố It khẽ thở dài.

"Day, ta có thể nhìn ra cậui là người như thế nào. Cậu cũng có thể nhìn ra ta là người như thế nào. Cậu cho rằng cậu tự mình sẽ không làm khó con ta sao? Cậu không nghĩ tới một ngày nào đó con trai của ta sẽ gặp nguy hiểm vì tính cách của bạn?"

Nếu ai đó lắng nghe, họ sẽ thắc mắc bố It đang nói về cái gì, nhưng Day ngay lập tức nhận ra và hiểu tất cả những gì bố It nói.

"... Có vẻ như cả hai chúng ta đều không biết hôm nay chúng ta đang nói về điều gì." Day nói vì cảm thấy mệt mỏi khi phải nói quá lâu.

"Vậy cậu trở về suy nghĩ kỹ đi." Bố của It nói.

"Còn It thì sao ạ?" Day liền hỏi.

"ta cần con trai ta về nhà. Ta hy vọng bạn hiểu."

"Được, nhưng không lâu đâu. Con sẽ đưa nó về ở với con." Day khẳng định sẽ tiếp tục hẹn hò với It. Anh giơ tay vái chào bố It rồi bước đi.

"Ta phải làm gì đây? Hai đứa này có lẽ không thể tách rời được, chết tiệt." Bố It lẩm bẩm.

Day bước lại xem ở cửa và ngồi xuống.

"Tại sao tao phải gặp người có cùng tính cách? Thật khó để có thể nói chuyện." Day lẩm bẩm trước khi ngả đầu ra sau ghế ô tô trong sự thất vọng. Đã lâu rồi Day chưa gặp ai có tính cách giống mình.