Có Một Loại Bi Thương

Chương 46: Sự thật trơ trẽn

Rồi rồi rồi, ai biểu em ghen tuông vớ vẩn rồi còn giúp con ả bỏ trốn khỏi anh làm gì? Bây giờ em phải đền cho anh chứ, nhưng thôi vì em rất biết nghe lời lại còn theo sát nó rất chu đáo nên anh tạm tha cho đấy!

Cô giận dỗi đẩy tay ông Thành ra rồi nói giọng trách móc:

- Thôi đi, anh còn chẳng hỏi thăm con lấy một tiếng, chỉ biết gửi tiền qua thôi, con gái anh nó cứ đòi ba hoài đấy, anh kiếm đại người ba cho nó đi!

Ông Thành có vẻ hơi khó chịu, nhếu mày, cách nói cũng không hài lòng với chị ta:

- Gửi tiền thì em tự lo đi, em đó mau tìm cách về lại bên đây rồi theo sát con bé đó, giúp anh thâu tóm nó thì cả công ty của ba nó sẽ là của anh và em và còn con gái của chúng ta, đừng suy nghĩ đơn thuần nữa.

Mỹ Dung gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc này ông Thành mới ra hiệu cho chị ấy vào xe, cả hai cùng ngồi trong xe còn vệ sĩ của ông ta thì đúng bên ngoài. Chị Dung được ông Thành ôm ấp vào lòng giọng ông dịu dàng hẳn:

- Bà mẹ của em, được anh chôn cất cẩn thận rồi, em giận anh chuyện gϊếŧ mẹ em sao?

- Cũng tính giận lắm nhưng mà… bà ta đáng chết anh à, tự nhiên lại sắp đặt con bé kia vào để anh và em không được bên cạnh nhau, em ghét lắm ấy.

Nghe đến đoạn này trong lòng ông Thành tỏ ý hài lòng, ông thầm cười và nghĩ: "Chứ mày thì biết chuyện gì, con ả này thật là đầu heo mà"

- À đúng rồi… em có kể anh nghe về chuyện của một cậu tên Đoàn đấy, mấy năm nay anh có điều tra gì không vậy? Kể em nghe đi, chứ gọi điện anh ít khi bắt máy quá.

Ông Thành ngập ngừng nói cho có:

- À thì… chỉ điều tra ra được nó là trẻ mồ côi thôi.

- Anh có nói với em là, lúc xảy ra tai nạn của mẹ anh thì tuyệt nhiên không thấy xác em trai anh mà… có khi nào....

Ông Thành vội cắt ngang lời chị Dung:

- Đừng suy nghĩ vớ vẩn, làm gì mà nó có thể sống sót đc, mẹ anh đã chết còn nó mà sống được thì chắc bây giờ cũng tàn tật chết bờ chết bụi ở đâu đó rồi!

Chị Dung vỗ tay vào ngực ông Thành, giọng cười hả hê và nói:

- Mà anh cũng thật thông minh đó, tự mình sắp xếp mọi thứ rồi tìm bừa một cái xác có độ tuổi cỡ em trai anh rồi mua chuột tất cả bác sĩ đổi giấy xét nghiệm ADN, cả mấy ông cảnh sát cũng chẳng làm được gì một Thiếu gia chỉ mới 23 tuổi lúc đó, anh đúng ác quỷ mà!

Trái ngược với vẻ phấn khích của Mỹ Dung, ông Thành lại trầm tư thấy rõ đôi mắt có chút đượm buồn, cô thấy thái độ của ông ta như thế cũng mất hứng nhưng vẫn k dám tỏ thái độ với ông ta, chỉ khẽ hỏi:

- Anh làm sao thế?

- Anh lúc đó quá bất cẩn, lại không nghĩ ra được mẹ lại chở nó trên chiếc ô tô mà chính tay anh đã bỏ biết bao năm để hại chết đứa em của mình, anh cứ tưởng lúc đó là một ông tài xế nào đấy nhưng không. Lúc trở về nhà đã không thấy mẹ đâu, cũng suy nghĩ đơn giản thôi… và đến khi ba chạy về thông báo một tin thật sốc… anh như chết đứng giữa cầu thang, lúc đó nổi hận của anh lại dồn vào thằng nhóc đó … và tất cả thì anh cũng đánh mất đi thứ quý giá nhất trên đời là mẹ.

Không khí trở nên ngợp nghẹt hơn hết trong chiếc xe hạng sang này, đến khi nghe cô hỏi một câu, ông ta mới dùng ánh mắt nham hiểm nhìn cô chằm chằm:

- Thực sự là chỉ mình anh làm ra tất cả thôi sao, vụ tai nạn đó rất nổi tiếng một thời và không chỉ có mẹ và em trai anh mà còn một nạn nhân khác là phu nhân của ông Võ cũng đã thiệt mạng trong vụ tai nạn ấy!

- Là một người phụ nữ nham hiểm ngang ngửa anh đã bắt tay cùng với anh làm ra mọi chuyện. Em muốn biết là ai không?

Mỹ Dung gật đầu miệng nhanh nhẹn nói:

- Em muốn!

Cô vừa nói ra hai từ "Em muốn" thì đã bị ông Thành ép sát người vào cửa kính xe, tay ông *** loạn luồng vào chỗ khe thở ngay ngực, mạnh mẽ xoa bóp còn một tay nắm chặt sau gáy cô, đôi môi áp sát vồ vập vào môi cô, cả con xe bừng cháy như ngọn lửa *** dục trong người. Đang trên đoạn cao trào và phấn khích, ông buông đôi môi đỏ ửng ra, giọng thều thào gợϊ ɖụ© khẽ vào tai cô:

- Em biết nhiều quá rồi đấy, chắc anh phải mần thịt tại đây thôi!

Nói xong, ông ta lại tiếp tục cuộc kí©ɧ ŧìиɧ dang dở… cả hai mây mưa ngay trên con xe này, Mỹ Dung giờ cũng không còn tâm trí đâu để hỏi ông ta tiếp về chuyện đó nữa, đành cuồng theo du͙© vọиɠ lan toả trong xe. Đến khi xong chuyện, cô mặc đồ chỉnh tề rồi bước ra khỏi xe, còn ông ta thì ngồi trong xe cười khẩy một cái rồi cất giọng sở khanh nói:

- Đàn bà có con rồi, trông vẫn còn ngon phết nhở!

Vụ Mỹ Dung về nước lần này, Cảnh Phi hoàn toàn không biết cũng chẳng có nghe thấy một cuộc gọi nào của dì bên Pháp. Nhưng tối hôm đó Cảnh Phi đã gọi call video với chị ta nhìn thấy chính xác chị ấy vẫn ở Pháp cùng con gái mình, bộ dạng lúc này cũng nhu mì hiền dịu khác hẳn với hình tượng quyến rũ ban nảy.