Tô Lâm nghiêng đầu nghe bộ xương khô cũng chính là Khô Lâu tiên sinh kể chuyện xưa.
"Không phải ta khoe khoang, lúc ta còn sống thế nhưng là loại hình vạn người mê, tướng mạo anh tuấn ma pháp thiên phú cao, toàn bộ trấn Yase cùng biển cảng Raffine đều không tìm được đối thủ, các cô nương mỗi ngày đứng ở cửa sổ nhìn ta rồi còn hái hoa cho ta, ta cảm thấy mình không thể mai một ở chỗ này, liền rời đi hải cảng và đi về phía lãnh địa công tước, hy vọng có thể được trọng dụng, đúng thật sau đó ta cũng chiếm được quyền thế cùng rất nhiều tiền, hơn nữa yêu đương với một cô nương xinh đẹp, đáng tiếc ta bị đội cái nồi phản bội, cô nương nhà ta chết thảm, ta dùng hết biện pháp cũng không thể hồi sinh nàng.”
“Cho đến trước khi ta chết, ta trở về cố hương và chôn mình ở trong rừng rậm này, không nghĩ tới tỉnh lại đã thành bộ xương khô.”
Khô Lâu tiên sinh có chút khổ não nói tiếp: "Làm khô lâu không giống nhau với làm người, không có cách nào trao đổi nói chuyện, thôn dân nhìn thấy ta đều rất sợ hãi, kỳ thật ta không có bất kỳ ác ý gì, chỉ là muốn nhắc nhở bọn họ chú ý Liệt Ma mà thôi.”
Nói đến đây Khô Lâu tiên sinh nhìn về phía Tô Lâm, từ đáy lòng khen ngợi: “Ngươi còn trẻ mà đã là pháp sư vong linh lợi hại như thế, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”
Đây cũng là lần thứ hai Tô Lâm được người khác khen lợi hại, nàng cảm thấy nhất định là Ma Vương ngụy trang cho nàng quá tốt.
“Tại sao lại nói như vậy?”
"Vong ngữ của ngươi rất tốt, trước đây ta đã gặp qua rất nhiều pháp sư vong linh cường đại, chỉ khi thiết lập liên hệ tâm linh với bộ xương mới có thể nghe hiểu được lời nói của chúng, mà ta lại có thể trực tiếp trao đổi với ngươi."
Lúc này Tô Lâm mới kịp phản ứng, nàng có thể nghe hiểu được lời nói của bộ xương này một cách rất tự nhiên, bởi vậy căn bản không nghĩ tới một nhân loại bình thường như mình tại sao có thể nghe thấy cũng như nghe hiểu được lời nói của bộ xương.
Nếu như có thể trao đổi một chút với thôn dân trong thôn Rosh, nàng còn có thể phát hiện một chuyện khác, đó chính là nhân loại hoàn toàn không nghe hiểu được ngôn ngữ ma thú, mà nàng lại khác ở điểm trao đổi thông thuận, thậm chí không chịu ảnh hưởng của ma khí cùng ảo giác của Ma Khuẩn Thảo.
Quá khứ giống như một đoàn sương mù bao phủ ở trên người mình, Tô Lâm càng ngày càng cảm thấy khả năng nàng có lai lịch gì đó khó lường.
Cũng không có giải thích, Tô Lâm chỉ cười cười coi như đáp lại.
Nàng càng không nói, Khô Lâu tiên sinh lại càng cảm thấy thần bí, thái độ cung kính đan chéo hai tay, ngay cả xương cổ cũng hơi thấp xuống một chút.
Nam nhân trung niên nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì cũng không chen vào được, núp ở một bên như đi vào cõi thần tiên.
Trong lúc nói chuyện, đám mèo con ma khí vốn chạy đi theo đã thứ tự lẻn trở về, dưới móng vuốt nhìn như không sắc bén của chúng nó đều tự cầm lấy một con ác ma, có một con không chỉ có móng vuốt cầm lấy mà trong miệng còn cắn một con.
Bốn con ác ma đều chưa chết, bị mèo con ma khí giam cầm chi chi kêu loạn và giãy dụa, tiếng kêu bén nhọn đến mức dường như có thể đâm thủng màng nhĩ con người, khiến cho người ta nhịn không được nhíu mày.
Ma Vương không kiên nhẫn quơ đuôi, móng vuốt mèo con ma khí đồng loạt dùng sức, trực tiếp gϊếŧ sạch lũ Liệt Ma, ngay cả một tia dấu vết cũng không để lại.
Thực lực của Liệt Ma mặc dù không cao, nhưng sau khi tụ tập một nhóm, muốn đối phó cũng phải tốn một phen công phu, trực tiếp gϊếŧ chết dễ dàng như vậy, Khô Lâu tiên sinh cùng nam nhân trung niên đều sợ hãi và đồng loạt lui về phía sau một bước dài.
Mấy con mèo nhỏ hoàn thành nhiệm vụ, theo ống quần Tô Lâm đi lên, trong nháy mắt biến trở về một đoàn ma khí trở lại trên đuôi Ma Vương.