Lúc này miệng cá há to, dưới hàm răng bén nhọn còn có một cái đầu rắn xấu xí, sinh vật sống mảnh khảnh này nhìn chằm chằm vào nàng.
Ngã từ trên vách núi xuống, đi trong sơn động hồi lâu rồi bị thương, Tô Lâm đã không còn nhiều sức lực, lăn hai vòng trên mặt đất, cánh tay mềm nhũn lại ngã xuống.
Quái ngư sắp nhào tới trên người nàng, cái miệng hưng phấn càng lúc càng mở càng lớn, sinh vật sống trong miệng cũng vươn dài cơ thể ra, Tô Lâm nhìn quái ngư tới gần, không tránh né cũng không có vẻ bối rối.
Quả nhiên đúng lúc này, Ma Vương đại nhân vẫn đứng ở bên cạnh nhìn liền nâng móng vuốt lên, một đoàn ma khí nhanh chóng quấn lấy miệng quái ngư, dứt khoát cắt đứt sinh vật sống nối liền trong khoang miệng, trong nháy mắt quái ngư rơi xuống trên người Tô Lâm rồi bất động, sinh vật sống mảnh khảnh kia còn chưa chết, thân thể vặn vẹo muốn chui về sông.
Ma Vương tiến lên, một chân giẫm lên thân thể của sinh vật sống, túm nó từ trên mặt đất lên, có chút ghét bỏ.
"Thật nhỏ."
Tô Lâm sờ sờ quái ngư rơi trên người, phát hiện dưới lớp da đều là khúc xương lớn nhỏ cùng gai, rất ít lắc lắc, hiển nhiên không thích hợp để ăn. Nàng ngay lập tức hiểu ra: "Chỉ có một miếng trong miệng mới có thể ăn?"
Quả thật rất nhỏ, cái thứ trong miệng cá cũng chỉ to bằng ngón tay cái, duỗi ra hết cỡ cũng chỉ dài hơn chiếc đũa. So sánh với hình thể khổng lồ của Ma Vương, cho dù vớt hết cá dưới sông lên cũng không nhất định có thể ăn no.
Ma Vương xem miếng cá nhỏ đã bất động đến trước mặt Tô Lâm, tuy rằng chê nhỏ cũng vẫn không quên nhắc lại nguyên nhân mang nhân loại này tới đây.
"Cá khô." Nó thúc giục.
Tô Lâm tiếp lấy, nhìn bốn phía, cá thì đã có, nhưng nàng thiếu dụng cụ.
Sông không xa chân núi, trên mặt đất có rất nhiều đá vụn lớn nhỏ. Tô Lâm đặt cá nhỏ xuống, đứng dậy đi về phía đống đá vụn.
Ma Vương đang định bắt thêm một ít cá trở về, thấy nàng muốn rời đi, lập tức từ bỏ con gá đang sắp vọt tới móng vuốt của mình, một luồng ma khí nhanh chóng quấn lấy hai chân nàng, trói lại tại chỗ, thân hình mèo khổng lồ đè lên trước mặt Tô Lâm, uy hϊếp nàng, giống như có chút hưng phấn nói: "Ngươi muốn chạy?!"
Tô Lâm giơ một tảng đá vừa mới tìm được lên rồi bình tĩnh giải thích: "Ta đang tìm đá để dựng bếp, muốn làm cá khô phải cần đồ dùng nhà bếp, nơi này lại không có gì cả, ngài muốn ăn cá sống sao?"
Ma Vương mới không muốn ăn cá sống, có thể nói là không thèm ăn cá sống, nếu không phải quá chờ mong với cá khô, ngay cả cá nó cũng lười bắt.
"Đá có thể làm cá khô?" Ma Vương đại nhân có chút không tin.
Làm cá khô cần lò nướng, hoặc phơi khô hoặc chiên, nhưng ở đây không có lò nướng cũng không có mặt trời càng không có chảo có dầu, không có gì cả. Muốn làm theo cách thông thường là chuyện vô lý, biện pháp duy nhất chính là sử dụng đá phẳng như chảo rồi hơ cho khô, mặc dù rắc rối nhưng cũng có thể làm được.
"Đương nhiên là được, chỉ là chưa đủ đá, ta cần lửa và muối, nếu như ngài có thể ăn muối mà nói. Ngài có thể cung cấp mấy thứ này sao? Ta e là ta không thể làm được nếu không có nguyên liệu." Tô Lâm mở rộng tay duỗi cổ rồi nói, "Nếu không, ngài vẫn nên ăn ta đi."
Ma Vương tức giận đứng tại chỗ, nhìn cái cổ trắng trẻo của nhân loại này, cứ cảm thấy mình bị lừa, chỉ ăn một con cá nhỏ xíu như vậy mà lại bắt mình làm nhiều chuyện như thế, vừa muốn bắt cá vừa phải cung cấp lửa vừa phải cung cấp muối.
Nó không phải chỉ cần chờ ăn là được rồi sao?
Nhân loại xảo trá này lại dám dùng chuyện này để uy hϊếp nó!
Ma Vương đại nhân dùng ánh mắt khủng bố đến cực điểm nhìn chằm chằm vào Tô Lâm một hồi lâu, hàm răng đặt ở trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của nàng hư hư cắn, vài lần mở ra lại ngậm miệng.