Thanh Phong Không Gặp Lại

Chương 5

13

Bản ghi nhớ của tôi kết thúc vào ngày hôm đó.

Sau tất cả những ngày đó, tôi đã chế.t.

Tôi nhìn những giọt nước mắt lớn của Lục Phong rơi trên màn hình điện thoại di động của tôi.

Có tội lỗi không?

Có hối hận không?

Nhưng để làm gì chứ.

Tôi thực sự không cảm nhận được chút nào.

“Thực xin lỗi.” Lục Phong đột nhiên nói.

Giọng anh ta khàn đi.

[Cút.]

Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể tạo ra âm thanh.

Tôi thực sự muốn nói với anh ta, đừng đạo đức giả nữa, không những tôi không có tình cảm với anh, mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tha thứ cho anh.

"Anh không biết em có thai. Nếu như anh biết em có thai, ngày đó, ngày đó..." Lục Phong không thể nói tiếp.

Có lẽ là bởi vì anh ta không biết, cho dù biết tôi có thai, anh ta vẫn sẽ đi gặp Lâm Vãn Uyển.

Rốt cuộc, Lâm Vãn Uyển vẫn rất quan trọng.

Lục Phong đau đớn.

Chắc lại đau dạ dày nữa.

Anh ta co người lại và ngã xuống trước mộ tôi.

Trời đã tối, điện thoại của Lục Phong đột nhiên vang lên, cơ thể anh ta cử động.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, là Lâm Vãn Uyển gọi tóie.

Anh ta ấn nghe: "Alo."

"A Phong, anh đang ở đâu vậy? Em hình như đang bị theo dõi. Bây giờ em không dám ra khỏi nhà. Anh có thể đến nhà em không? Em rất sợ." Lâm Vãn Uyển khóc.

"Được." Lục Phong vui vẻ đồng ý.

Tôi thực sự cười một lần nữa.

Trong gió chiều, mỉm cười xinh đẹp.

Thật là “cảm động”!

Nhìn Lục Phong từ dưới đất đứng lên.

Dạ dày của anh ta dường như không còn đau nữa. Anh ta lái xe thẳng đến nhà Lâm Vãn Uyển.

Cánh cửa mở ra.

Lâm Vãn Uyển nở một nụ cười ngây thơ: "A Phong, cuối cùng anh cũng đến, em sợ chế.t khϊếp."

Vừa nói, cô ta vừa cố ý chui vào trong lòng Lục Phong.

Lục Phong đẩy cô ra: "Tôi không thấy ai quanh nhà cô cả."

"Thật sao? Có lẽ là do em chưa ra ngoài, chúng ta đi thôi." Lâm Vãn Uyển thản nhiên viện cớ.

Dù sao lý do có nhảm nhí thế nào thì Lục Phong cũng sẽ tin.

"A Phong lại đây, em làm cháo cho anh, không phảo anh đau dạ dày sao? Nghe nói cháo có thể bồi bổ dạ dày." Lâm Vãn Uyển nịnh nọt nói.

Lục Phong bị Lâm Vãn Uyển dụ dỗ ngồi trên bàn ăn trong nhà cô ta.

Một bát cháo được bưng ra: “Nếm thử đi, em tự nấu đấy.” Lâm Vãn Uyển vẻ mặt mong đợi, ánh mắt đột nhiên ngưng lại: “A Phong, trán anh làm sao vậy, tại sao sưng lên, còn chảy má.u?”

“Hiện tại mới phát hiện sao?” Lục Phong châm chọc hỏi.

“Vừa rồi trời tối quá, anh sao vậy?” Lâm Vãn Uyển sốt sắng hỏi.

“Không có gì.” Anh ta bưng bát cháo trước mặt lên ăn một miếng.

Ăn xong, trên mặt hắn không có một tia cảm xúc, căn bản cũng không biết cháo có mùi vị như thế nào.

“Ăn ngon không?” Lâm Vãn Uyển mong đợi hỏi.

“Cô thử chưa?” Lục Phong hỏi cô ta.

"Chưa, em muốn cho anh ăn đầu tiên" Lâm Vãn Uyển quyến rũ nói.

“Thật sao?” Lục Phong đặt bát xuống, khóe miệng lại nở nụ cười châm chọc.

“Ăn ngon không?” Lâm Vãn Uyển dường như đã chú ý tới Lục Phong hôm nay có chút kỳ quái. Lâm Vãn Uyển nhanh chóng ăn một miếng.

Cô ta vừa ăn, suýt chút nữa không nhin được nhổ ra, vẻ mặt cay đắng nói: "Em ngốc quá, bỏ nhầm muối thành bột ngọt rồi, nấu ăn cũng không biết. Em thật vụng về."

“Ai mới sinh ra đã có thể nấu ăn chứ?” Lục Phong hỏi Lâm Vãn Uyển, giống như đang hỏi chính mình.

"Anh có giận em không?"

“Cháo Thẩm Thanh nấu lúc nào cũng vừa miệng.” Lục Phong lẩm bẩm nói: “Cô ấy luôn nếm thử lại một lần rồi mới đưa cho tôi.”

14

Khi Lâm Vãn Uyển nghe Lục Phong nói về tôi, sắc mặt của cô ta rõ ràng là không tốt: "A Phong, hôm nay anh sao vậy? Em cảm thấy anh thật kỳ lạ."

“Trước đây anh chưa từng so sánh em với Thẩm Thanh.”

“Anh biết em từ nhỏ đã không chịu khổ, sao lại giống Thẩm Thanh được, cô ấy không có cha mẹ.” Lâm Vãn Uyển vô cùng đau khổ.

Lục Phong nhìn cô ta với ánh mắt càng lúc càng kỳ lạ: “Ừ, Thẩm Thanh không có cha mẹ, nhưng tôi chưa bao giờ yêu cô ấy thật tốt."

"Anh sao thế, A Phong? Hôm nay anh cãi nhau với Thẩm Thanh sao? Thẩm Thanh uy hϊếp anh sao?" Lâm Vãn Uyển tức giận nói.

“Cô có thích tôi không?” Lục Phong đột nhiên hỏi cô ta.

Lâm Vãn Uyển sửng sốt, có chút kinh ngạc.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng Lục Phong sẽ đột nhiên hỏi cô ta như vậy.

Tôi ở cùng Lục Phong sáu tháng rồi, thật sự không có nghe thấy Lục Phong chủ động đề cập đến cái gọi là quan hệ giữa bọn họ.

Bây giờ tôi đã chế.t.

Cuối cùng anh ta đã quyết định thực hiện bước đó mà không phải lo lắng gì chưa?

Tôi nhìn Lâm Vãn Uyển ngại ngùng, cô ta đỏ mặt và thì thầm: "A Phong, em nghĩ rằng anh đã biết tình cảm của em dành cho anh trong suốt những năm qua."

"Vậy cô thích?" Lục Phong xác nhận.

"Em thích anh, em vẫn luôn thích, nếu không em đã không quan tâm mọi chuyện của anh như vậy, nghe tin anh đau bụng em cũng sẽ học nấu cháo cho anh, cho dù làm không tốt. Nếu em không thích anh, em sẽ không bán nhà, bán xe để giúp anh..."

“Bởi vì cô thích tôi, cho nên mới dốc toàn lực phá hoại quan hệ giữa tôi và Thẩm Thanh sao?” Lục Phong cười lạnh.

"Em, em không có. Em luôn tôn trọng mối quan hệ giữa anh và Thẩm Thanh, vì vậy em chưa bao giờ vượt quá giới hạn." Lâm Vãn Uyển hoảng sợ nói: "Có phải Thẩm Thanh cố ý nói điều gì đó với anh không? Anh đã bắt đầu không tin tưởng em rồi sao?!"

“Cô nói bán nhà bán xe giúp tôi, vậy cô có nhớ ngày gửi tiền cho tôi không?” Lục Phong hỏi.

"Em... Lâu như vậy, làm sao nhớ được?"

"Số tiền chính xác là bao nhiêu?"

"Hơn 1 triệu..." Ánh mắt Lâm Vãn Uyển lấp lóe: "Lúc đó em đưa hết tiền cho anh... a!" Lâm Vãn Uyển hét lên trong sợ hãi.

Bởi vì lúc này Lục Phong đột nhiên từ trên ghế đứng lên, túm lấy cổ Lâm Vãn Uyển: "Còn lừa tôi!"

"Em, buông em ra... Em không lừa anh, Lục Phong, buông em ra..." Lâm Vãn Uyển đỏ mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“1,5 triệu quỹ khẩn cấp năm đó là Thẩm Thanh đưa cho tôi!” Lục Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Tay anh ta bóp cổ Lâm Vãn Uyển ngày càng mạnh hơn.

“Buông ra, buông em ra…” Lâm Vãn Uyển sợ hãi đến bật khóc.

Hai tay cô ta điên cuồng sờ soạng đồ vật trên bàn ăn, giật lấy bát cháo Lục Phong vừa ăn, không chút do dự đập thẳng cái bát vào đầu Lục Phong.

Thân thể Lục Phong cứng đờ.

Lâm Vãn Uyển nhân cơ hội đó dùng hết sức đẩy Lục Phong ra.

Trên đầu Lục Phong toàn là má.u.

Lâm Vãn Uyển hét lên: "Lục Phong, tối nay anh điên à?"

Lục Phong hai mắt đỏ hoe, trong mắt tràn đầy sát khí, giọng run run hỏi cô ta: "Cô tại sao lại lừa tôi? Tại sao lại lừa tôi?"

“Em… không phải vì em thích anh.” Lâm Vãn Uyển một mực giãy dụa, có lẽ biết mình không thể lừa dối: “Em mới ra nước ngoài hai năm, anh và Thẩm Thanh ở cùng nhau, rõ ràng là chúng ta đang ở bên nhau. Đúng vậy! Cô ấy không xứng với anh chút nào!"

"Người không xứng với tôi chính là cô!" Lục Phong hung dữ nói: "Hai năm khó khăn nhất của tôi, tại sao cô lại ra nước ngoài? Chẳng lẽ là sợ tôi liên lụy cô sao?!"

“Em!” Lâm Vãn Uyển nhất thời không tìm được lý do phản bác.

Tôi xem cuộc tranh luận của họ từ trên cao, thật buồn cười.

Sau nhiều năm, Lục Phong, người thông minh như vậy, cuối cùng cũng muốn xem Lâm Vãn Uyển là người như thế nào?!

15

“Cô thật đáng chế.t!” sự hận thù trong mắt Lục Phong càng trở nên nồng đậm.

"Đừng tùy tiện đến đây, Lục Phong, anh sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình! Tôi sẽ gọi cảnh sát, tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát!" Lâm Vãn Uyển run rẩy cầm điện thoại di động.

Vẫn chưa gọi được, điện thoại đã bị Lục Phong ném xuống đất.

Ngay sau đó, anh ta lại túm cổ Lâm Vãn Uyển, kéo cô ra ban công bên ngoài và ném cô xuống.

Lâm Vãn Uyển tuyệt vọng nắm lấy lan can, hét lên.

“Đừng giế.t tôi, tôi xin lỗi, tôi không nên lừa dối anh như vậy, cũng không nên hủy hoại quan hệ giữa anh và Thẩm Thanh.” Lâm Vãn Uyển thực sự sợ hãi, liên tục cầu xin sự tha thứ: "Thả tôi ra, Lục Phong, buông tôi ra, tôi đi xin lỗi Thẩm Thanh, được không, tôi sẽ xin lỗi!"

“Xin lỗi?” Lục Phong sắc mặt càng thêm hung ác: “Thẩm Thanh chế.t rồi, cô đi đâu xin lỗi?”

Lâm Vãn Uyển sửng sốt, cô ta đã nghĩ mình nghe nhầm.

“Thẩm Thanh chế.t rồi, Lâm Vãn Uyển, Thẩm Thanh vì cô mà chế.t nửa năm rồi!” Lục Phong mắng cô ta: “Muốn xin lỗi cô ấy thì xuống dưới xin lỗi đi.”

“Không, tôi không giế.t cô ấy, tôi không giế.t cô ấy.” Lâm Vãn Uyển sợ hãi kêu lên.

"Ngày hôm đó cô nhất quyết muốn tôi đi cùng cô vào ngày sinh nhật của cô. Khi tôi và Thẩm Thanh mất bình tĩnh bỏ đi, cô ấy đã gặp tai nạn xe hơi và giế.t chế.t hai mạng người." Lục Phong hung dữ nói: "Nếu không phải tại cô, Thẩm Thanh sẽ không chế.t, con của tôi cũng sẽ không cùng chế.t!"

"Làm sao anh có thể trách tôi? Chính anh muốn đến đây. Anh phải chịu trách nhiệm về cái chế.t của Thẩm Thanh. Liên quan gì đến tôi!" Lâm Vãn Uyển liều mạng chống cự.

Lục Phong hung hăng đẩy cô ra.

Phần thân trên của Lâm Vãn Uyển lơ lửng trong không trung.

Cô ta sống ở tầng mười sáu, cô ta chắc chắn sẽ chế.t nếu rơi xuống.

“Đúng vậy, Thẩm Thanh cũng là do tôi gϊếŧ, cho nên hai chúng ta cùng chế.t chuộc tội với cô ấy.” Lục Phong nói ra từng chữ.

Lực đạo trong tay anh ta càng ngày càng mạnh.

Tôi chỉ lơ lửng trên ban công và nhìn họ chảy nước mắt.

Tôi có hạnh phúc không?

Không có.

Luôn luôn có một sự hồi hộp trong sự trả thù.

Nhưng thật khó để nói tôi hạnh phúc như thế nào.

Dù sao thì tôi cũng đã chế.t rồi, cho dù họ có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi cũng không thể lấy lại được mạng sống của mình.

Chỉ cần xem kịch hay thôi.

Cuối cùng, vở kịch không mấy khả quan.

Vì tiếng kêu của Lâm Vãn Uyển đã thu hút sự chú ý của người hàng xóm bên cạnh nên người hàng xóm đã gọi cảnh sát, vào thời khắc nguy cấp, cảnh sát đã lôi cả hai người ra khỏi ban công.

Lâm Vãn Uyển được đưa đến bệnh viện.

Lục Phong bị bắt vì tội cố ý gây thương tích. Sau đó anh ta bị giam giữ trong một trung tâm giam giữ.

Cha mẹ anh ta đã đến để bảo lãnh cho anh tại ngoại, nhưng anh ta từ chối.

Nhưng Lâm Vãn Uyển đã đến gặp anh ta trong tù.

Khi cô ta đến, trên cổ vẫn còn một vòng vết bầm tím và sưng tấy, đó là dấu hiệu suýt nữa bị Lục Phong bóp chế.t.

“Lục Phong, Thẩm Thanh chế.t rồi, có đáng để anh vì cô ấy mà biến chúng ta thành thế này không?” Lâm Vãn Uyển hỏi anh.

“Tôi vô dụng nhất chính là không giế.t cô chôn cùng cô ấy.” Lục Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

"Thẩm Thanh là một nữ nhân tầm thường như vậy, cô ta căn bản không xứng với anh, anh lại vì cô ta mà tìm chế.t!"

"Là tôi không đủ tốt với cô ấy. Là tôi đã làm bẩn tình yêu của cô ấy dành cho tôi. Đời này điều tôi hối hận nhất chính là đã làm tổn thương cô ấy."

"Ồ." Lâm Vãn Uyển tức giận cười, "Hôm nay tôi đến đây để nói chuyện tốt với anh, sau đó sẽ rút đơn kiện anh lại. Nhưng anh đã không ăn năn như vậy thì hãy ăn cơm nhà tù đi! Dù sao, đối với tôi mà nói, ngoài anh ra, tôi quan tâm nhiều hơn là tiền của anh."

"Ừ, anh nói đúng. Tôi không đưa tiền cho anh, là tôi lừa anh, ai bảo Thẩm Thanh làm việc thiện không lưu danh, không đáng được ghi công."

"Anh nói đúng. Tôi đang cố chia rẽ anh và Thẩm Thanh. Tôi chỉ thỉnh thoảng gửi cho Thẩm Thanh những bức ảnh chụp chúng ta mập mờ mà thôi. Tôi còn tưởng rằng Thẩm Thanh khoảng một năm nữa sẽ bắt đầu ly hôn. Người phụ nữ ngốc nghếch đó, cư nhiên chịu đựng anh hơn hai năm..."

"Lâm Vãn Uyển, cô đủ rồi!" Lục Phong đột nhiên trở nên tức giận.

Anh ta đứng dậy và muốn bóp cổ Lâm Vãn Uyển đến chết.

Lâm Vãn Uyển sợ hãi lùi lại hai bước, cai ngục cũng vào lúc này giữ chặt Lục Phong: "Thành thật chút!"

“Từ từ vào tù đi!” Lâm Vãn Uyển ngừng nói nhảm với Lục Phong. Cô ta quay lưng bước đi không thương tiếc.

Tôi nhìn dáng vẻ xấu hổ và cô đơn của Lục Phong, nhưng vẫn không động lòng.

Buông tay một người, thực sự sẽ không còn sóng gió nữa.

Sau đó, Lục Phong bị kết án 3 năm tù về tội cố ý gây thương tích.

Vào ngày Lục Phong bị giam, linh hồn của tôi có thể đột ngột rời xa anh ta.

Tôi bắt đầu lang thang khắp nơi.

Tôi đi xem em gái tôi.

Em gái tôi cuối cùng cũng tìm được một nửa ưng ý, tôi nhìn em ấy kết hôn, nhìn em ấy mang thai, nhìn em ấy dần dần bước ra khỏi bóng tối của cái chết của tôi.

Ba năm trôi qua.

Linh hồn tôi vẫn lang thang khắp nơi, nhưng càng ngày càng bất lực.

Tôi đã nhìn thấy một người đàn ông ngày hôm đó.

Một người hơi quen, nhưng không nhớ gì cả.

Anh ta đã cắt tóc húi cua và ra tù.

Sau khi ra ngoài, anh ta đi đến nghĩa địa của tôi.

Sự xa lạ.

Tại sao anh ta lại ở đây.

Tôi nhìn anh ta ngồi xổm trước bia mộ của tôi, những ngón tay xương xẩu của anh ta chạm vào tấm ảnh trên bia mộ từng chút một.

Anh nói: “Thẩm Thanh, anh xin lỗi.”

Thẩm Thanh? Tôi tên là Thẩm Thanh sao?

"Anh hối hận rồi, thật sự rất hối hận."

Tôi nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh ta.

Có vẻ như, tim hơi đau.

"Anh thích em, anh vẫn luôn thích em. Lâm Vãn Uyển và anh... Anh thừa nhận trước đây anh có tình cảm với cô ta, nhưng từ sau khi gặp em, anh chỉ yêu mình em. Đúng là em đã ở bên anh rất lâu rồi. Thấy không, tất cả những gì anh còn lại cho Lâm Vãn Uyển là trả ơn."

"Anh nghĩ cô ta sẽ làm bất cứ điều gì để giúp anh, vì vậy anh muốn đối xử với cô ta tốt nhất có thể và bù đắp cho cảm giác tội lỗi mà anh cảm thấy đối với cô ta."

"Anh luôn cho rằng mình đã kết hôn với em, anh là tất cả của em, không cần nợ em nữa. Thậm chí, anh còn được hưởng lòng tốt của em đối với anh như một lẽ đương nhiên. Sau khi đã quen với sự cho đi vô điều kiện của em, anh đã quên mất rằng em cũng có tình cảm, và em sẽ cảm thấy đau lòng vì anh không quan tâm đến em…”

Khi anh ta nói, anh ta bắt đầu khóc.

Rồi anh ta lấy tay che chặt trái tim mình.

Nó dường như đau đớn tột cùng.

Thật lâu sau, anh ta lại giễu cợt nói: "Bây giờ anh nói những lời này có ích lợi gì? Em chế.t rồi, em đã chế.t rồi... Vĩnh viễn không gặp lại Thẩm Thanh, anh rất nhớ em, thực sự rất nhớ em……”

Anh ta đã khóc rất lâu trước bia mộ của tôi.

Khi cuối cùng anh ta rời đi, anh ấy nói: "Anh sẽ sớm đến với em."

Tôi không biết anh ấy có ý gì, nhưng tôi vẫn đi theo anh ta một cách khó hiểu.

Tôi nhìn anh ta lái một chiếc ô tô và đậu trên một con phố.

Ngày qua ngày.

Đột nhiên, anh ta đạp ga lao ra ngoài.

Một người phụ nữ bị anh ta đâm trực tiếp và bay đi.

Cơ thể anh ta bị ném xa vài mét, khuôn mặt anh ta thay đổi không thể nhận ra và máu chảy đầm đìa.

Chiếc xe của anh cũng bị tông vào lan can bên cạnh, toàn bộ phần đầu xe bị biến dạng.

Tôi rõ ràng là một con ma.

Nhìn cảnh này kinh khủng và đẫm máu, nó vẫn trông đáng sợ.

Vì vậy, tôi thậm chí không nghĩ về nó, tôi quay lại và trôi đi.

Vừa đi, liền nghe thấy có người gọi mình: "Thẩm Thanh, là em sao? Em vẫn luôn ở bên cạnh anh đúng không?"

Tôi đã bị dọa sợ.

Tôi chỉ cảm thấy rằng người đuổi theo tôi rất đáng sợ.

Tôi lơ lửng, ý thức càng ngày càng hỗn loạn, linh hồn càng ngày càng tán loạn... Tôi biết, tôi sắp rời khỏi thế giới này, mãi mãi.

Khoảnh khắc hồn bay phách tán, trong phòng sinh của bệnh viện, có thể nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc.

[Hoàn chính văn]