Cấm Kỵ

Chương 64: ᐯụиɠ Ŧяộm

Bình thường Lục Sở Ngạo phóng khoáng, hay trêu chọc Chu Linh Vân bao nhiêu thì lúc này anh lại càng ngượng ngùng bấy nhiêu. Một nữ nhân mỏng manh như cô gương mặt lại chẳng có chút sắc hồng khi phanh phui hết chiếc áo sơ mi duy nhất trên người anh, nhìn thấu cả tấm thân ngọc ngà bị vấy máu.

“Hay là thôi đi, thế này… kỳ lắm!”

“Lục biếи ŧɦái nhà anh cũng có lúc biết ngại à? Em đây là đang chữa trị vết thương cho anh, cũng đâu có ăn tươi nuốt sống anh đâu mà sợ.”

“Thì… bây giờ bị trói tay chân thế này, cơ thể lại bị em tùy ý sử dụng…” Lục Sở Ngạo nói nho nhỏ với chút ngại ngùng trên mặt, ấy vậy mà vẫn chẳng khiến Chu Linh Vân để tâm chút nào.

Cô tẩm cồn vào tấm bông mềm sau đó sát trùng vết thương trên cơ thể của Lục Sở Ngạo. Cảm giác đau đớn ấy như xuyên vào tận tim gan, còn đau hơn cả lúc bị đánh. Anh suýt thì hét lớn lên, cũng thật may còn kìm chế lại được.

Nhìn thấy sự quằn quại của người đàn ông ấy, Chu Linh Vân lập tức thu tay, lo lắng hỏi.

“Đau lắm sao? Xin lỗi, em sẽ nhẹ tay chút…”

Chu Linh Vân nhẹ nhàng cúi đầu, vừa sát trùng vết thương, vừa thổi nhẹ giúp anh giảm bớt đi đau đớn. Chính sự nhẹ nhàng chăm sóc này của cô khiến cho Lục Sở Ngạo như biến mất đi hoàn toàn cơn đau, toàn não đều là hình bóng của nữ nhân dịu dàng này.

“Còn đau không?”

Lục Sở Ngạo như tỉnh giấc sau một cơn mơ, gương mặt thỏa mãn như chưa từng xuất hiện một cơn đau nào, thế nhưng ngay sau đó anh đã lật mặt.

“Đau… vẫn còn đau lắm…”

“Kiên trì một chút, sắp xong rồi. Em không biết làm sao giúp anh bớt đau cả…”

“Không phải em có thuốc giảm đau đó sao?”

“Thuốc giảm đau?” Chu Linh Vân vừa ngây thơ lục tìm trong hộp cứu thương, vừa nói: “Làm gì có đâu, em không tìm thấy.”

Chỉ thừa cơ hội cô không để ý, Lục Sở Ngạo liền rướn người hôn chụt lên má cô, gương mặt mãn nguyện cười ngốc.

“Thuốc giảm đau ở ngay đây này, em còn tìm gì nữa?”

“Anh…” Chu Linh Vân ngây ngốc người trước sự lưu manh bất ngờ của Lục Sở Ngạo. Anh đúng là sắp chết rồi còn không sợ, thế mà lại dám trêu chọc cô trong hoàn cảnh này!

Cô ấn mạnh bông băng vào vết thương khiến anh ta đau nhói kêu lên, lại giật mình tưởng rằng mình mạnh tay lắm.

“Em xin lỗi… anh có sao không?”

“Em làm anh đau rồi, cho anh thuốc…”

Gương mặt nũng nịu của Lục Sở Ngạo quả thực khiến cho người khác không kìm lòng nổi. Chu Linh Vân càng không ngoại lệ, cô cũng vì thương cho người đàn ông của mình đang trong tình trạng thê thảm mới chiều anh lần này.

Chu Linh Vân mỉm cười, đặt lên môi Lục Sở Ngạo một nụ hôn ngọt ngào như chữa lành. Thế nhưng tên quái thú ấy lại tham lam biết bao nhiêu, anh ta lập tức ôm chặt lấy cô, buông thả toàn bộ nỗi nhung nhớ bao lâu của mình vào một nụ hôn cháy bỏng.

Chu Linh Vân bị anh chiếm lấy toàn bộ dịch ngọt trong khuôn miệng, cảm giác như không thể thở nổi. Tên Lục biếи ŧɦái này sức lực như trâu vậy, đã bị đánh đến mức đó còn có tâm trạng yêu cô mãnh liệt đến vậy!

Mọi hành động, mọi lời nói mà hai người đang làm toàn bộ đều thu vào mắt của Âu quản gia. Ông không lén nhìn đôi tình nhân đang vụиɠ ŧяộʍ nữa, chỉ thở dài rời khỏi mật thất.

Đúng mười hai giờ đêm, Trình Thiếu Khanh mới từ công ty trở về nhà. Điều đầu tiên hắn làm chính là theo dõi Chu Linh Vân. Nhìn thấy cô ôm Nhiên Tuyết ngủ yên tĩnh, hắn an tâm mà thở một hơi nhẹ lòng.

“Hôm nay cô ấy thế nào rồi?”

Ánh mắt của Âu quản gia ngước lên, ông mỉm cười.

“Hôm nay tiểu thư…”

“… rất an phận.”

Trình Thiếu Khanh mặc dù vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn không quên tới mật thất để theo dõi tình hình của Lục Sở Ngạo. Cũng đúng khi ấy, bà vυ' vừa dọn dẹp ở bên trong trở ra. Nhìn thấy Lục Sở Ngạo được chữa trị vết thương cẩn thận, hắn liền nhíu mày hỏi.

“Tôi nói chỉ cần giúp hắn cầm máu sơ qua, đó là thế nào?”

Bà vυ' cũng chỉ là giúp việc trong nhà, đương nhiên không biết chuyện thế nào, ngay cả việc giúp Lục Sở Ngạo cầm máu sơ qua. Nhìn vết băng bó cẩn thận từng chút một, bà liền nghĩ ngay đến Chu Linh Vân.

Bà vυ' lúc ấy vội vàng cúi đầu.

“Tôi thấy anh ta cứ kêu oai oái cả ngày, không cầm lòng được cho nên đã tự ý xử lý lại vết thương…”

Đáy mắt của Trình Thiếu Khanh lộ ra một ánh nhìn chết người, triệt để khiến cho bà vυ' lo sợ thấp thỏm.

“Tôi đã nói rồi, đừng nhúng tay vào chuyện không phải của mình.”

“Thiếu gia, tôi xin lỗi…”

Hắn lạnh lùng quay người rời đi, đôi chân khi ấy bỗng chốc khựng lại.

“Mệnh lệnh của tôi đặt ra, nếu có gan chống lại, thì hình phạt sẽ không đơn giản chỉ như hắn ta đâu.”

Trình Thiếu Khanh đi khuất dạng rồi, bà vυ' mới thả lỏng cơ thể mà thở gấp. Chưa bao giờ bà dám làm trái lời của hắn, nhưng lần này lại vì bảo vệ Chu Linh Vân mà khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Bà đương nhiên rất xem trọng tính mạng của mình.

“Mọi ngày đều bình thường như vậy, sao hôm nay… dì lại nhất quyết không chịu giúp nhỉ?”

Bà vυ' đã từng bị sự đáng thương của Chu Linh Vân cảm hóa rất nhiều lần, mặc cho nguy hiểm vẫn bất chấp giúp cô gặp mặt Lục Sở Ngạo. Có điều, lần này bà luôn cảm thấy vô cùng bất an cho nên đã kịch liệt từ chối Chu Linh Vân.

Cô có chút thấy lạ, nhưng lâu dần thành quen, chỉ cần không được gặp Lục Sở Ngạo, trong lòng cô cảm thấy rất trống rỗng và nhung nhớ anh. Bình thường, bà vυ' và cô đều trót lọt qua mắt được Trình Thiếu Khanh. Nhiều lần như vậy, Chu Linh Vân cũng đã ghi nhớ được thời gian mà hắn ta trở về nhà.

Bình thường sớm nhất thì mười hai giờ, muộn nhất là một giờ sáng cho nên khoảng từ mười một rưỡi đổ lại là thời gian an toàn nhất để Chu Linh Vân trở về phòng của mình.

Nắm bắt được thời gian biểu ấy, Chu Linh Vân liền không quá níu kéo bà vυ' mà tự mình suy tính. Hôm nay Nhiên Tuyết uống no sữa và còn ngủ rất ngoan, có bế lên đặt xuống con bé cũng không thức giấc.

Cô liền nghĩ, nếu để Lục Sở Ngạo nhìn thấy nó anh sẽ vui biết bao nhiêu. Dù sao từ khi biết được tin con của hai người vẫn còn sống, anh thậm chí chẳng thể nhìn mặt nó được một lần nào.

Nghĩ như vậy, Chu Linh Vân liều lĩnh đem đứa bé đi xuống mật thất, trốn bà vυ' và không cần đến sự canh chừng của bà. Lục Sở Ngạo như thường lệ vẫn chờ Chu Linh Vân, nhưng lần này có vẻ còn có thêm một bất ngờ khác.

“Linh Vân, đó là…?”

Cô vui vẻ đem đứa bé đi tới chỗ của Lục Sở Ngạo, đặt Nhiên Tuyết đang ngủ say sưa vào trong lòng anh. Khóe mắt của người đàn ông ấy bỗng chốc rưng rưng ngấn lệ, trái tim trong l*иg ngực đang đập lên thật rộn ràng.

“Con bé… là con của chúng ta sao?”

Chu Linh Vân mỉm cười, cô nhẹ gật đầu, vuốt ve hai má phúng phính búng ra sữa của nó.

“Có phải rất dễ thương không? Anh xem, nó giống hệt anh vậy.”

Trên nét mặt của Lục Sở Ngạo không giấu khỏi sự vui sướиɠ và hạnh phúc, bàn tay bị trói chặt bằng xiềng xích không đợi được mà sờ lên gương mặt đáng yêu của thiên thần nhỏ.

Cảm giác được ôm lấy con gái của mình thật khó tả…

“Nhiên Tuyết… phải, con bé rất giống anh. Sống mũi cao thẳng, chiếc môi chúm chím xinh đẹp này… con bé thực sự rất dễ thương…”

Lục Sở Ngạo không kìm nổi lòng mình mà chạm vào Nhiên Tuyết rất nhiều, coi con bé như một chú thú bông nhỏ nhắn mà cưng nựng. Nhưng không lâu sau đó, anh liền đem đứa bé đặt lại vào vòng tay của Chu Linh Vân, gạt đi những giọt nước mắt hạnh phúc.

“Sao vậy?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

“Tay anh bị dây xích trói nặng trĩu, anh bế sợ con bé sẽ bị đau.”

“Đồ ngốc này…” Chu Linh Vân bật cười.

Cô vừa ôm thiên thần nhỏ, vừa tựa đầu vào vai Lục Sở Ngạo.

“Anh yên tâm, đợi một ngày nào đó chúng ta thoát khỏi đây, xây dựng một gia đình nhỏ chỉ có ba người… tới khi đó, anh muốn bế Nhiên Tuyết bao lâu cũng được.”

Lục Sở Ngạo vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, đặt lên nó một nụ hôn an ủi.

“Nhanh thôi… chúng ta nhất định sẽ rời khỏi nơi này.”

Màn đêm tĩnh mịch cứ thế bao phủ khắp toàn bộ mảng trời rộng lớn, trong căn mật thất lớn chỉ có hai con người đang hạnh phúc ôm chặt lấy nhau. Chu Linh Vân nằm dưới nền đất lạng thoát, ôm lấy Lục Sở Ngạo, ôm lấy cả sợi dây xích nặng trĩu đang trói buộc lấy anh.

“Mấy hôm nay Trình Thiếu Khanh hắn có gây khó dễ gì cho em không?”

Cô lắc đầu, siết chặt lấy anh.

“Không có. Hắn ta có vẻ mải chuyện ở công ty nên thường xuyên vắng mặt ở nhà. Nghe nói rắc rối đều do… Lục Sở Viêm gây ra.”

Nhắc tới đây, Lục Sở Ngạo lại cảm thấy bực tức. Anh chưa bao giờ từng nghĩ Lục Sở Viêm sẽ hại mình, thậm chí còn đẩy mình vào chỗ chết. Cảm nhận được sự bức bối trong người anh, Chu Linh Vân liền ngước lên nhìn.

“Sao vậy? Bị anh trai cắn cho một cái, tức giận lắm sao?”

“Đương nhiên rồi. Anh vốn đã không muốn so đo với anh ấy, nhưng không ngờ…”

“Anh ta cũng chỉ vì tham vọng, và vì gặp trúng tên cáo già Trình Thiếu Khanh thôi. Em tin Lục Sở Viêm dù có ngu ngốc, háo danh đến đâu cũng sẽ không có dã tâm muốn hại chết em trai ruột của mình.”

Lục Sở Ngạo cúi xuống đối mặt với cô, mày kiếm khẽ cau lại bất mãn.

“Em bênh anh ấy à?”

“Là thật đó. Mấy hôm trước Vãn Bắc Huy có đến, cậu ta nói Lục Sở Viêm bỏ trốn rồi, trước khi đi còn để lại một lá thư xin lỗi và nói cho mọi người biết tình hình của chúng ta.”

“Thật sao?”

“Ừm, hắn còn thú tội về việc đã bán đứng Lục thị, đồng thời nói ra mọi tội xấu của Trình Thiếu Khanh. Mọi người ở ngoài đều đang ráo riết tìm cách giải thoát cho chúng ta.”

Lục Sở Ngạo nhìn cô, chưa bao giờ anh nghĩ cả hai lại rơi vào hoàn cảnh khốn cùng này. Điều quan trọng bây giờ rằng bọn họ còn được ở bên nhau, như vậy là đủ rồi.