Hai cánh tay của Phùng Khải như vô lực mà buông thõng xuống, câu nói như một sức nặng vô hình đè bẹp lên lưng của anh. Chỉ là một cô cháu gái nhỏ, vậy mà anh cũng không bảo vệ nổi…
Hứa Ngụy cũng tự tát bản thân rất nhiều, hắn ta tự kiểm điểm như không thể dừng lại, cho đến lúc trên má in hằn vết tay vẫn không ngừng trách móc.
“Tại tôi! Là tại tôi ngốc, không bảo vệ được tiểu thư, để cô ấy ra ngoài… Đều là tại tôi…”
Phùng Khải mím chặt môi bật người dậy, anh ta túm lấy cổ áo của Hứa Ngụy mà giáng một đòn đánh thật mạnh vào mặt của hắn. Hứa Ngụy đứng im chịu trận, hắn biết trận đòn này là đáng, thậm chí còn không đủ để bù đắp một góc nỗi đau của Chu Linh Vân.
“Phùng Khải, đừng đánh nữa…”
“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Tại sao lại không chăm sóc tốt cho con bé? Tại sao? Tại sao?!”
“Được rồi, dừng lại đi…”
Trình Thiếu Khanh vội đứng ra can ngăn, nhưng Phùng Khải đang vô cùng bực tức. Buông được hắn ta ra, anh cũng tự đánh bản thân mình, ngã xuống ghế mà ôm lấy mặt.
“Tại sao… tại sao tôi không bảo vệ được con bé… đúng mà một thằng vô dụng, tôi đúng là một tên vô tích sự!”
Bây giờ cả ba người ai cũng tự trách bản thân mình, ai cũng tự làm thương chính bản thân mình, vậy còn ai có thể dũng cảm đối mặt được với Chu Linh Vân? Bác sĩ lúc ấy cũng từ phòng khám đi ra ngoài, gọi.
“Ai là người thân của bệnh nhân bên trong?”
Phùng Khải đứng dậy, anh vội vàng lên tiếng.
“Là tôi.”
“Tình trạng của bệnh nhân vẫn còn trong cơn nguy kịch. Cần phải điều dưỡng thêm. Cơ thể theo như tôi được biết thì cô ấy đã ngã từ độ cao khoảng mười mét xuống. May rằng phía dưới là thảm cỏ nên không để lại thương tổn quá nghiêm trọng, còn đứa…”
“Vậy bây giờ chúng tôi thăm cô ấy được chưa?” Trình Thiếu Khanh vô cùng lo lắng cho Chu Linh Vân khi thấy cô đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh cho nên đã cắt ngang lời của bác sĩ.
Mọi người cũng chuyên tâm lắng nghe, chỉ vội vã muốn vào thăm cô.
“Bây giờ đã có thể vào thăm bệnh nhân rồi. Nếu thấy có tình trạng gì bất thường hãy nhẫn vào chuông báo động, chúng tôi lập tức sẽ có mặt.”
“Vâng!”
Phùng Khải nắm chặt lấy tay của Chu Linh Vân, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì. Mọi người hôm nay cũng đều đến đây đủ cả, chỉ có điều không gian lại yên ắng đến lạ thường.
Phòng phụ sản, nhưng lại chẳng lấy một tiếng khóc của trẻ nhỏ.
“Linh Vân tỉnh dậy… chúng ta biết nói thế nào?”
Đây chính là vấn đề mà bọn họ để tâm tới. Đứa trẻ ấy đã không may mắn qua đời, để Chu Linh Vân biết được, trái tim cô có lẽ cũng chết theo, hơn nhất là bây giờ cô còn đang vô cùng yếu ớt.
“Chúng ta… chúng ta có thể lừa tiểu thư… đợi sức khỏe cô ấy ổn định rồi sau đó hẵng nói.” Hứa Ngụy đưa ra một giải pháp tạm thời.
Điều này Phùng Khải cũng đã cân nhắc qua, nhưng anh không muốn lừa cô thêm bất cứ lần nào nữa. Chu Linh Vân đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, càng như vậy càng giày vò cô hơn.
Mọi người một lần nữa rơi vào trầm tư.
“Đúng rồi, vậy còn đứa bé đâu? Sao bác sĩ không nói gì hết?”
“Đứa bé còn quá non và buộc phải hy sinh để cứu mẹ nên đã mất trong quá trình mổ. Lúc ấy vì thời gian cấp bách nên đứa bé được bác sĩ đem đến phòng khác. Bây giờ chúng ta sẽ tới đó… để tiễn nó.”
Phùng Khải hít một hơi thật sâu rồi thở dài, sau đó liền đứng dậy.
Đứa bé nằm trong nôi còn đỏ hỏn nhưng không còn một chút hơi thở, là một bé gái sẽ rất đáng yêu nếu cất tiếng khóc khi chào đời. Bọn họ đều không kìm được nước mắt khi nhìn thấy thiên thần nhỏ ấy, chỉ có thể ngậm ngùi chôn cất nó.
“Con bé số khổ… mong rằng kiếp sau con sẽ có một cuộc sống tốt hơn.”
Phùng Khải từ từ đứng dậy, luyến tiếc nhìn phần mộ lạnh ngắt, cố gắng kìm nén nỗi đau, dặn dò Hứa Ngụy.
“Cậu tới bệnh viện trông chừng Linh Vân, nó tỉnh dậy thì lập tức báo tôi.”
“Vâng, thiếu gia… anh muốn đi đâu à?”
“Đương nhiên là đi tìm hung thủ. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Thiếu Khanh, cậu theo tôi.” Phùng Khải siết chặt lấy tay, anh thề sẽ khiến hung thủ nợ máu trả máu.
Trình Thiếu Khanh gật đầu, hai người họ khi ấy đã sớm khuất dạng ở phía hành lang. Bây giờ chỉ còn Dương Mỹ ở lại, cô không muốn gây thêm phiền hà nên cũng rời đi ngay sau đó.
“Sao thế bạn tôi, có chuyện gì buồn à?”
Dương Mỹ An khuấy đều cốc cà phê, ánh mắt buồn rười rượi nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn việc gì ngoài chuyện của Chu Linh Vân? Tuy rằng không phải người trong cuộc nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ được nỗi đau mà cô ấy phải chịu.
“Cô nói xem… một người mẹ, mất đi một đứa con thì nói thế nào mới giảm đi một chút đau thương cho người mẹ đây?”
Lý Dĩ Vy trầm mặc, tuy rằng không biết người bạn mà cô đang nói là ai nhưng về chuyện này cô ấy cũng có chút kinh nghiệm.
“Thực ra… mẹ tôi cũng không may để mất một đứa con. Thằng bé là em tôi. Khi ấy mọi người chỉ biết lừa mẹ rằng em được các bác sĩ chăm sóc, sau đó mọi chuyện vỡ lở, mẹ tôi tâm thần suy sụp, phải mất một tháng sau mới có thể ổn định trở lại. Nếu cứ gieo hy vọng sau đó trả lại một kết quả xấu thì… cú sốc ấy sẽ lớn đến mức nào? Nên là tôi nghĩ cứ thành thật thì hơn. Đau ngắn còn hơn đau dài mà.”
Dương Mỹ An thở dài, đạo lý này quả nhiên ai cũng hiểu. Nhưng cô lại không muốn cứ vậy mà nói ra, một người đang phải nếm trải bao nhiêu cay đắng thế này mà còn nhận thêm một cú sốc nữa thì thảm hại biết bao.
Dòng suy nghĩ mông lung mơ hồ của Dương Mỹ An bị đứt đoạn ngay khi cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đi về hướng này. Gần thêm một chút nữa, cô đã chóng nhận ra người đó chính là Chu Ninh Sương. Cảm giác mãnh liệt gì đó thôi thúc Dương Mỹ An bỏ trốn, cô liền vội vơ lấy chiếc kính đen trên mặt bàn đeo lên, sau đó làm cho đầu tóc rối bời, đánh má hồng đỏ ửng.
Dương Mỹ An thành công hóa trang thành một mỹ nữ thất tình trong phút chốc khiến cho người bạn Lý Dĩ Vy tròn xoe mắt nhìn khó hiểu. Chu Ninh Sương quả nhiên đi qua nhìn hai người họ, cô ta chỉ khẽ liếc nhìn Dương Mỹ An, sau khi xác nhận có vẻ không phải cô liền tiếp tục tiến về phía trước.
Bàn của hai người và cô ta ai ngờ lại sát nhau, chỉ cách một tấm nệm ghế. Người ngồi sẵn ở đó hình như đã đợi được một lúc lâu, trên gương mặt biểu rõ thái độ.
“Để tôi chờ lâu như vậy, có phải không coi lời nói của tôi ra gì sao?”
Chu Ninh Sương có vẻ khó chịu không trả lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Nói đi, cần bao nhiêu?”
Người ngồi trước mặt cô ta có vẻ ngạo mạn hơn những gì cô ta nghĩ. Vãn Nghiên Tuyết - từng là người bạn thân thiết nhất của Chu Ninh Sương, bây giờ liền biến thành người mà cô ta phải kiêng dè nhất.
Vãn Nghiên Tuyết hé môi cười trào phúng, căn bản không có chút nể nang với đối phương.
“Hai mẹ con nhà cô cũng giỏi thật đấy, còn hại chị gái của mình té đến mức mất đi đứa con. Haha! Tin này mà bán đi… cô nghĩ mấy đồng bạc lẻ của mình mua nổi không?”
Chu Ninh Sương trợn tròn mắt tức giận: “Tôi đã nói sẽ giải quyết, cho nên hãy câm miệng lại!”
Dương Mỹ An ngồi ở phía sau đều đã nghe thấy hết tất cả. Cô bịt chặt miệng để không phát ra tiếng động, còn lén ghi âm lại cuộc trò chuyện của hai người, im lặng lắng nghe.
“Rốt cuộc cô muốn cái gì?”
“Cô biết bản thân nợ tôi cái gì?”
“Nợ? Tôi thì nợ cô cái gì?”
Vãn Nghiên Tuyết khi này cũng tỏ rõ thái độ, dùng bộ mặt trách cứ nói với Chu Ninh Sương.
“Sau bài báo tôi giúp cô hạ bệ Chu Linh Vân, chỉ là gây ra chút ảnh hưởng nhỏ tới danh dự của tôi, cô liền mua chuộc người của tòa soạn, đuổi tôi và anh trai ra khỏi đó, còn sai người đe dọa, ép tôi bưng bít mọi thông tin xấu về mẹ con hai người. Cô còn dám nói không nợ tôi điều gì?”
“…”
Chu Linh Vân không ngờ rằng Vãn Nghiên Tuyết lại thù dai như vậy. Đúng là nhổ cỏ không tận gốc, xuân tới cỏ lại mọc!
“Muốn gì? Tôi không phải loại người dễ hối lỗi.”
“Để tôi trở lại tòa soạn, tôi muốn làm chủ biên.”
Mặc dù yêu cầu có vẻ đơn giản nhưng để nâng đỡ một người lên vị trí chủ biên của tòa soạn lớn chẳng khác nào bắt cô đưa cá ngồi trên cây. Chu Ninh Sương chẳng qua chỉ là một kẻ chuyên đi đeo bám đàn ông, đối với tòa soạn lớn ấy chẳng có chút quan hệ nào. Việc đuổi Vãn Nghiên Tuyết khi ấy cũng là do may mắn, vốn dĩ người trong tòa soạn cũng chẳng ưa cô ta.
Thấy Chu Ninh Sương còn ấp úng, cô ta liền nói khích.
“Tôi là người thiếu kiên nhẫn lắm đấy, cho nên nếu muốn yên ổn mà sống thì mau quyết định đi.”
“Được, tôi hứa với cô.”
Nói xong lời ấy, Chu Ninh Sương liền lẳng lặng cầm lấy túi rồi rời đi. Đợi đến lúc cô ta không còn chú ý đến mình, Dương Mỹ An vội vã đứng dậy đuổi theo.
“Vy Vy, cô ở lại đây, tôi còn có việc gấp, nhé.”
Cô đi quá nhanh cho nên Lý Dĩ Vy cũng phải gãi đầu lấy làm lạ. Vừa rồi thì như cố ý tránh ai đó, bây giờ thì như đang gấp rút muốn tìm ai đó. Dù sao cũng không liên quan đến mình, Lý Dĩ Vỹ khi ấy đã mặc kệ mà tiếp tục uống nước.
Theo chân Chu Ninh Sương tới tận bãi đỗ xe, Dương Mỹ An dừng lại sau khi thấy cô ta đang gọi điện cho ai đó.
“Còn nhớ Vãn Cảnh chứ? Bắt cậu ta lại, con nhỏ Nghiên Tuyết dám uy hϊếp tôi.”
Sau khi dập máy, Chu Ninh Sương cũng lên xe rời đi. Không bao lâu sau, Vãn Nghiên Tuyết mà cô ta vừa nhắc liền xuống đây. Dương Mỹ An như tìm ra nút thắt của vấn đề, đợi đến khi Vãn Nghiên Tuyết tới gần liền từ phía sau bắt lấy tay cô ta.
Đây chính là một số kỹ thuật mà Phó Quân Sơn dạy cô phòng thân.
“Ai?!”
“Đừng la lên, tôi cần thương lượng với cô một chuyện.”
Vãn Nghiên Tuyết bị giữ chặt không sao quay người lại được, chỉ còn cách gật đầu để an toàn.
“Tôi cần thông tin về việc mà cô vừa nói với cô gái kia.”
“Cô là ai? Tại sao muốn có nó? Hơn nữa, tại sao tôi phải đồng ý?”
“Bởi vì tôi biết Chu Ninh Sương đó sẽ không bao giờ đưa cô lên vị trí cô muốn được. Chẳng phải như vậy sẽ rất vô ích sao?”
Vãn Nghiên Tuyết suy nghĩ một hồi, cuối cùng liền thở mạnh một hơi nói: “Được.”
Thế nhưng, chẳng có chuyện gì xảy ra dễ dàng như vậy cả. Vãn Nghiên Tuyết lợi dụng lúc Dương Mỹ An sơ hở mà quay người lại muốn đáp trả, không ngờ cô ta liền bị một bàn tay to lớn giữ chặt lại.
“A… a! Buông… buông ra…”
Dương Mỹ An quay lại, bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông đứng sau mình lúc nào.
“Quân Sơn? Sao chú lại ở đây?”
“Đi ngang qua.”
Ánh mắt của Phó Quân Sơn chưa lúc nào lạnh lùng đến đáng sợ như vậy, bàn tay anh siết chặt khiến cho Vãn Nghiên Tuyết không ngừng kêu lên.
“Đau… đau…”
“Được rồi, chú mau bỏ cô ta ra đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô ta.”