Một hàng chữ giống như đạn mạc lướt qua trong đầu, hơn nữa được phóng to in đậm. Giang Tiểu Li nhìn biểu cảm của sáu người xung quanh mình, phỏng đoán trong đầu họ cũng vạch qua một lời y chang nhau. Sáu người này chắc là đồng đội trong trò chơi này.
"Để tôi tự giới thiệu trước. Tôi tên là Thượng Trì, thượng trong vẫn còn, trì trong kiên trì bền bỉ. Đây là trò chơi thứ hai của tôi." Người đầu tiên lên tiếng là một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc đơn giản, đeo một cặp kính màu xanh lá cây, ước chừng khoảng hai mươi tuổi. Cặp kính kia thực sự rất cay mắt, cũng không biết người này sao có thể phối hợp thành cái dạng này.
"Quan Lâm, quan trong công tắc, lâm trong rừng cây." Người đàn ông thứ hai trông hơi thô, da ngăm đen, giọng nói thô lỗ, anh ta cười nói: "Đây là lần thứ ba."
"Dương Tử Hiên, phó bản thứ hai."
"Đinh Nhất Vinh, phó bản thứ hai."
"Vệ Thiên Dung, phó bản thứ ba."
"Diêu Thấm Vũ, tôi, tôi cũng là phó bản thứ hai, hy vọng mọi người mang tôi cùng đi." Cô gái này trông như vừa mới trưởng thành, nói xong còn cúi mình vái chào.
"Giang Tiểu Li, cũng là phó bản thứ hai." Giang Tiểu Li là người cuối cùng giới thiệu bản thân, mọi người chỉ giới thiệu rất đơn giản về bản thân, sau đó bắt đầu suy đoán bối cảnh của trò chơi là gì. Theo lời bọn họ, trò chơi trốn gϊếŧ này tất cả đều có quỷ quái, mà trường mẫu giáo bảy màu...
Giáo viên mẫu giáo? Đứa trẻ? Đa số mọi người đều là người mới thông qua ải tân thủ, xem như độ khó cao cũng có gợi ý. Mọi người trao đổi phó bản mà họ gặp phải, đại khái kết luận rằng có hai loại quỷ trong trò chơi, một loại không có ký ức và tồn tại dưới dạng NPC, hành động dựa theo cốt truyện, chỉ có kích hoạt cơ quan thì chúng nó mới gϊếŧ người. Loại còn lại thì diễn hùa theo người chơi, đùa bỡn họ, cuối cùng âm thầm gϊếŧ chết họ.
"Xin lỗi, để cho mọi người chờ lâu." Người xuất hiện là một người đàn ông trung niên bụng bia to, đầu hơi hói, cười hiền lành, hơi giống Phật Di Lặc. "Chúng tôi mời các cô cậu tới đây là vì có một số giáo viên đã về nhà nghỉ ngơi, nhưng lại có nhiều bạn nhỏ, các cô cậu đều là giáo viên mầm non xuất sắc, hy vọng các cô cậu có thể chăm sóc các bạn nhỏ thật tốt trong hai tuần."
“Đương nhiên, chúng tôi là chuyên gia chăm sóc trẻ nhỏ, chỉ là chúng tôi không quen thuộc lắm với nơi này, anh thấy đấy…” Thương Trì đẩy cặp kính gọng xanh nhìn chằm chằm người này hồi lâu, người đàn ông giống như hiệu trưởng trường mẫu giáo vẫn híp mắt cười nhìn sang, hòa khí như cũ: "Tôi sẽ phái người mang các ngươi đi làm quen nhà trẻ. Chúng tôi là nhà trẻ khép kín, trong vòng hai tuần cả trẻ em và giáo viên đều không thể rời khỏi đây." Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, tùy ý hô to: "Tiểu Vương, dẫn các cô thầy giáo mới đến đi một vòng xem chút đi." Sau đó liền rời đi.
Thân phận đã được sắp xếp, xem ra nhiệm vụ lần này là sống sót ở nhà trẻ này trong vòng hai tuần.
"Ngày đầu tiên là kỳ an toàn, chúng ta nên phân tán ra nỗ lực tìm kiếm thông tin liên quan tới phó bản này." Thượng Trì thấy hiệu trưởng nhà trẻ đi ra ngoài, xoay người đề nghị với mọi người.
"Ừm, sau khi chuyển đến trường mẫu giáo này, chúng ta liền tản ra thu thập tin tức. Đặc biệt là báo chí, nhất định không nên bỏ qua." Dương Tử Hiên nhận lời, nhiệm vụ trước của hắn chính là trong lúc vô tình lật báo thấy trên đó ghi chép tiến triển về vụ án gϊếŧ người XX thì mới ý thức được phó bản kia vốn dĩ xảy ra tình huống gì.
Mọi người gật đầu, không ai phản đối. Giang Tiểu Li nhìn quanh các đồng đội của mình, không ai trong số họ đề cập đến phần thưởng trong phó bản, nàng không chắc liệu mình nhận được phần thưởng vì đã hoàn thành xuất sắc hay không, hay là bọn họ cố tình giấu đi át chủ bài. Trong lòng nàng hơi nghiêng về vế sau hơn, dẫu sao cũng có người chơi ván thứ ba, có thể sống qua hai hiệp chắc chắn không phải người khôn vặt láu cá.
Giang Tiểu Li hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, lặng lẽ đi theo phía sau đồng đội, cũng rất ít lên tiếng. Người mang bọn họ đi thăm quan là Tiểu Vương, là một thầy giáo trẻ tuổi, nhưng người này gầy đến đáng sợ, hốc mắt trũng sâu và gò má nhô ra, cơ thể như bị hút khô, vô cùng yếu ớt. Đi đường cũng không có chút sức lực gì, thật giống như vào giây kế tiếp sẽ bị gió thổi bay.
Thượng Trì nhìn thầy Vương dẫn đầu, sắc mặt có chút khó coi, không dám lại gần, cách người này khoảng một mét, đi theo phía sau. Thượng Trì giữ khoảng cách, những đồng đội còn lại đi theo phía sau, cảnh tượng này có phần kỳ quái. Nếu như đổi một vị lão sư khác thì có lẽ sẽ tức giận nói gì đó, nhưng thầy Vương này hoàn toàn không quan tâm, thậm chí cũng không thèm quay đầu lại, thật giống như chỉ đơn giản đang thực hiện nghĩa vụ của mình.
"Bọn trẻ bây giờ đang vui đùa một chút trong phòng trò chơi, thời khóa biểu được dán trên lớp, mọi người có thể tự mình đi xem. Nơi này chính là lớp học." Thầy Vương không ngừng bước chân, vừa nói vừa đi, đi ngang qua một nơi liền giải thích một câu.
“Đây là phòng tắm, bên cạnh là phòng trà.”
Đi một mạch đến cầu thang, lên lầu, “Đây là phòng âm nhạc.”
Điều này là hiển nhiên, bởi vì bọn họ đã có thể nghe thấy ca dao từ phòng học truyền tới.
"Búp bê ơi búp bê
Mắt thật to và mái tóc đen
Mắt thật to và mái tóc đen
Cả ngày lẫn đêm ha ha cười
Vừa sạch sẽ lại nghe lời
Cả ngày lẫn đêm ha ha cười
Vừa sạch sẽ lại nghe lời
Búp bê ơi búp bê
Mắt thật to và mái tóc đen
Để ta tới ôm mi nhé
Làm mẹ tốt của con."