Có Giang Yến Ly chỉ đạo, Tần Di Y hiển nhiên không còn luống cuống khẩn trương như vừa rồi.
Mỗi một động tác quay phim đều do Giang Yến Ly đích thân chỉ đạo, thậm chí cô còn giúp Tần Di Y chỉnh sửa ngoại hình để đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất.
Cả một bộ ảnh được chụp, vừa đủ tươm tất.
Dùng lời của Hứa Ngôn Sâm mà nói chính là: “Tuy rằng vẫn rất thối rữa, nhưng ít nhất cũng có thể dùng được.”
Nghe được đánh giá như vậy, Tần Di Y cắn cắn môi, trong lòng phẫn hận như cỏ dại mọc lên, không khỏi nhìn Giang Yến Ly mấy lần.
Dựa vào cái gì?
Quay xong, Giang Yến Ly thở phào nhẹ nhõm, nói với Tần Di Y một câu: “Vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Tần Di Y cắn môi, hai mắt ngấn nước, tỏ vẻ chân thành: “Cám ơn chị Yến Ly, hôm nay chị lại dạy dỗ em rất nhiều rồi.”
Giang Yến Ly khẽ cau mày, không có tâm trạng cùng cô ta nói nhảm:
“Tôi đi vệ sinh một chút, cô đi tìm Tiêu tổng đi, anh ấy hẳn là còn đang chờ cô.”
Nói xong, cũng không để ý thần sắc Tần Di Y, đi về phía toilet.
Đi vào phòng toilet, Giang Yến Ly thở dài một hơi, thần kinh căng thẳng thả lỏng một chút.
Hứa Ngôn Sâm còn ở bên ngoài chờ cô, Giang Yến Ly ấn nút xả nước, mở cửa ra liền ra khỏi phòng.
Kết quả là vừa mở cửa, đôi chân dài của người đàn ông lại bất ngờ chen vào, áp suất không khí quá lớn khiến cô phải lùi lại.
Giang Yến Ly ngẩng đầu nhìn thấy người tới, sắc mặt lập tức ngẩn ra.
“Tiêu tổng, anh đi nhầm rồi, đây là toilet nữ.”
Tiêu Ân Tuấn nheo mắt lại, ngữ khí nhàn nhạt: “Cô làm giáo viên đến nghiện rồi sao? Tưởng rằng tôi không biết đọc chữ à?”
Không gian trong phòng vệ sinh rất nhỏ hẹp, thân hình cao lớn của Tiêu Ân Tuấn chen vào, gần như không có chỗ để cử động.
Tiếp xúc gần như vậy, Giang Yến Ly cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc mà lại lạnh lùng kia, lông mi cô khẽ run.
Giang Yến Ly mặt không chút thay đổi nhìn Tiêu Ân Tuấn, giọng điệu lạnh nhạt:
“Nếu Tiêu tổng đã biết đây là nhà vệ sinh nữ, vậy nên nhanh chóng đi ra ngoài đi. Để tránh cho người khác nhìn thấy.”
Tiêu Ân Tuấn cúi đầu nhìn cô, nửa ngày không nói gì, qua một lúc lâu mới cười nhạo một tiếng:
“Cô sợ bị người khác nhìn thấy, hay là sợ bị Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy?”
Giang Yến Ly trong lòng trầm xuống.
“Tôi và Hứa Ngôn Sâm là bạn bè. Tiêu tổng hiểu lầm rồi.” Giang Yến Ly gằn từng chữ, bình tĩnh nói.
Tiêu Ân Tuấn dừng lại, độ cong khóe môi càng sâu, ý châm chọc càng rõ ràng: “Loại bạn bè nào, loại có thể lên giường à?”
Móng tay Giang Yến Ly từng chút từng chút cắm vào lòng bàn tay, nhịn xuống sự khó chịu cực độ trong lòng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là miễn cưỡng kéo môi:
“Vẫn chưa đến mức đó, nhưng cái này chắc cũng không liên quan gì đến anh!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt Giang Yến Ly nói xong câu đó, khí tức trên người Tiêu Ân Tuấn càng lạnh lùng vài phần, nhưng khóe môi vẫn như cũ nhếch lên:
“Giang Yến Ly, cô thật đúng là không đáng bao nhiêu tiền.”
“Tôi có đáng tiền hay không, Tiêu tổng so với tôi không phải còn rõ ràng hơn sao.”
Giang Yến Ly không thèm cùng hắn tranh cãi, mở miệng bỏ lại câu này, đang chuẩn bị đẩy hắn ra.
Ánh mắt Tiêu Ân Tuấn tối sầm lại, bất ngờ ấn cô lên vách tường toilet, nền gạch lạnh lẽo chạm vào lưng khiến Giang Yến Ly rùng mình.
“Giang Yến Ly, sau lưng tôi cô còn có bao nhiêu người đàn ông hả?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo, còn lộ ra vài phần đùa giỡn:
“Cô cứ du͙© vọиɠ bất mãn như vậy, cũng không sợ bị paparazzi chụp được phơi bày cô sao?”
Giang Yến Ly hô hấp cứng lại, tức giận giãy dụa, nhưng Tiêu Ân Tuấn lại đè chặt, không để cho cô trốn thoát.
“Trả lời tôi, Giang Yến Ly.”
Đôi mắt Tiêu Ân Tuấn thâm trầm, hàn ý nơi đáy mắt như muốn lan tràn ra:
“Cô rẻ tiền như vậy, ai cũng có thể ngủ cùng đúng không?”