Nghe vậy, Giang Yến Ly dừng lại, cổ họng không tự chủ được thắt lại.
“Buổi tối trở về Thụy Uyển một chuyến đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Yến Ly suy nghĩ vài giây, không dây dưa với anh về đề tài này nữa.
Nhìn thấy chị Trần cầm thuốc chống viêm và giảm đau đến, cô đứng dậy. Nhưng chân vẫn còn yếu nên chỉ có thể dựa nửa người vào tường để giữ thăng bằng.
“Chào Tiêu tổng.”
Chị Trần đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Tiêu Ân Tuấn xuất hiện ở chỗ này, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng đồng thời cảm thấy hợp lý.
Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, trong tiềm thức chị Trần còn tưởng rằng Tiêu tổng này tới đây chăm sóc cho Giang Yến Ly, vội vàng đỡ cánh tay của cô:
“Yến Ly, còn đứng sửng ra đó làm gì, mau bảo Tiêu tổng ôm em lên xe đi.”
“Không phải xe của các người còn đang chờ bên ngoài sao?” Tiêu Ân Tuấn trầm giọng nói:
“Lúc nãy cô ta tự đi vào được, thì bây giờ cũng tự đi ra đi.”
Dứt lời, hắn xoay người định rời đi.
Vừa bước lên một bước, hắn lại nghĩ đến cái gì, quay đầu bổ sung một câu:
“Tối nay tôi phải ăn cơm với Di Y, không trở về được.”
Xem ra anh cũng không có ý định nghe cô nói cái gì.
Không muốn nghe, cũng không tò mò.
Giang Yến Ly trầm mặc một lát, lại lập tức mở miệng: “Là chuyện dạy múa cho Tần Di Y.”
Quả nhiên, bước chân của người đàn ông dừng lại, sau đó thanh âm nhàn nhạt truyền đến: "Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng cũng không chắc.”
Nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi của người đàn ông, chị Trần rõ ràng sửng sốt một chút.
“Yến Ly, em và Tiêu tổng cãi nhau à?”
“Không có.” Giang Yến Ly rũ mi, che giấu cảm xúc trong mắt.
Chị Trần vẻ mặt khó hiểu, nhíu mày:
“Sao chị lại cảm thấy thái độ của Tiêu tổng lạnh nhạt hơn rất nhiều? Có phải do gần đây công việc của anh ấy quá bận rộn không?”
Giọng Giang Yến Ly rất bình tĩnh, không khác thường ngày là mấy, chỉ có đôi tay đang giấu trong tay áo là siết chặt:
“Giang San mới ký với người mới, rất náo nhiệt!”
Lời này vừa nói ra, chị Trần hoàn toàn hiểu được, bất đắc dĩ gật gật đầu: “Biết rồi, giờ chị đưa em về vậy.”
Chị Trần không nghĩ sâu xa, dù sao Giang Yến Ly cũng đã đi theo Tiêu Ân Tuấn bốn năm, loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều, vì vậy không có gì ngạc nhiên.
Coi như là thỉnh thoảng có người mới đến, cũng chưa từng có ai lung lay được vị trí Giang Yến Ly trong lòng Tiêu tổng.
Nói cách khác, cho dù có bao nhiêu phụ nữ vây quanh Tiêu Ân Tuấn, cũng chỉ là nhất thời mới mẻ mà thôi.
Ở trong mắt người ngoài, chỉ có Giang Yến Ly mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Tiêu Ân Tuấn.
…
Thụy Uyển.
Đúng như lời Tiêu Ân Tuấn đã nói, hắn quả thật để Giang Yến Ly chờ hắn rất muộn.
Muộn đến mức cô nghĩ hắn sẽ không trở về nữa.
Ngồi trên sô pha, cô không kìm được cơn buồn ngủ, dựa vào đệm sô pha mà ngủ thϊếp đi.
Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe ngoài cửa làm cô tỉnh giấc, Giang Yến Ly mới ngồi thẳng dậy, vươn cánh tay cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thời gian.
Ba giờ sáng.
Rất nhanh, Tiêu Ân Tuấn dừng xe lại, mở cửa đi vào liền nhìn thấy Giang Yến Ly mặc đồ ngủ đang ngồi ở trên sô pha, trong con ngươi của hắn lóe ra cảm xúc tối tăm không rõ:
“Sao còn chưa ngủ?”
Đêm đông giá rét nhiệt độ rất thấp, anh bước vào nhà cùng với cái lạnh bao trùm lấy người.
“Đợi anh.”
Giang Yến Ly nói xong hai chữ này, cũng từ trên sô pha đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh.
Tiêu Ân Tuấn dừng lại, thần sắc trên mặt thoáng hòa hoãn.