Tổng Tài Lạnh Lùng: Đánh Mất Em

Chương 11: Cảm ơn Di Y đi

Lúc Giang Yến Ly từ trường quay đi ra, quên mất chiếc áo khoác lúc mặc tới, gió lạnh bên ngoài khiến chân cô run lên.

Chị Trần đuổi theo, vội vàng khoác áo khoác cho cô, không khỏi nhỏ giọng trách mắng:

“Em không để ý thân thể của mình một chút được hả? Sắp vào đông rồi, áo khoác cũng không chịu mặc vào. Đến lúc đó bị cảm lạnh, đừng hòng chị chăm sóc cho em.”

Từ trước đến giờ chị Trần luôn là người ngoài lạnh trong nóng. Dù nói như vậy, nhưng đôi tay vẫn nhanh chóng cài chặt nút áo cho Giang Yến Ly, tránh để cho cô bị lạnh.

Giang Yến Ly mặt không chút biểu cảm ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Đúng là rất lạnh!”

Giang Yến Ly nhìn thoát qua một góc, lập tức bước nhanh về xe đưa đón.

Vừa mở cửa xe, cô vừa bước một chân lên xe thì bất ngờ bị một lực kéo mạnh cô ra khỏi xe một cách không thương tiếc.

Giang Yến Ly không đứng vững, loạng choạng vài bước. Mắt cá chân lập tức bị lật, khiến cô hít sâu một hơi.

Cô quay đầu lạnh lùng nhìn người vừa đến, khuôn mặt đã bị che kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Nhưng chỉ cần liếc một cái, Giang Yến Ly cũng có thể nhận ra người này là ai.

Giang Dự, em trai của cô!

“Em theo dõi chị?”

Giang Yến Ly trở nên căng thẳng, lặp tức nhìn xung quanh bốn phía. Sau khi xác định không có người nào khác thì mới thấp giọng nói:

“Em ở chỗ này làm gì? Chị không phải đã dặn em không được đến gặp nơi công cộng rồi sao?”

“Lần trước tôi đã nói rồi, mau gửi tiền cho tôi. Chị định giả ngu đến lúc nào hả?”

Hai mắt Giang Dự đỏ ngầu, gắt gao nắm lấy cánh tay cô, lời nói tràn đầy uy hϊếp:

“Nếu chị không đưa tiền cho tôi thì đừng nghĩ đến việc làm ngôi sao lớn nữa.”

Sắc mặt Giang Yến Ly trầm xuống, muốn hất tay ra, nhưng đối phương hiển nhiên không có ý định buông tha cho cô, tay càng ngày càng siết chặt.

Đúng lúc này, người đàn ông đứng ở phía sau hai người bọn họ lạnh giọng nói:

“Còn muốn ầm ĩ bao lâu?”

Nghe giọng nói này, hai người đang giằng co đều trở nên sững sốt.

Giang Dự là người đầu tiên buông Giang Yến Ly ra, quay đầu lại trưng ra vẻ mặt nịnh nọt:

“Tiêu tổng, chị gái của tôi làm phiền anh rồi. Thật ngại quá.”

Sắc mặt Tiêu Ân Tuấn rất lạnh, nhướng mày không kiên nhẫn: "Lần này cậu muốn bao nhiêu?"

“Bảy trăm triệu, là bảy trăm triệu!” Giang Dự xoa xoa tay, ngữ khí mất tự nhiên nói:

“Tiêu tổng, anh cũng biết những người đó tuyệt đối không buông tha cho tôi, trong khoảng thời gian này tôi trốn cũng rất vất vả...”

“Chờ trợ lý đưa tiền cho cậu, hiện tại thì cút đi.” Giọng nói của Tiêu Ân Tuấn lạnh lùng và tràn đầy áp bức:

“Sau này nếu còn dám ra ngoài gây rắc rối, người của tôi ra tay còn sạch hơn bọn họ đó.”

“Được.”

Giang Dự như được ân xá, mặc dù bị sỉ nhục, nhưng trên mặt anh ta không có sự tức giận nào, vẻ mặt vui sướиɠ chạy vào trong ngõ nhỏ không có người.

“Cám ơn Tiêu tổng đã ra tay cứu giúp.”

Giang Yến Ly rũ mắt, giọng điệu không có cảm xúc thăng trầm, giống như một cái máy đang nói chuyện.

Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi giày da đen bóng của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như tất cả đều không quá chân thật.

“Cảm ơn Di Y đi.” Giọng điệu của Tiêu Ân Tuấn thản nhiên:

“Cô ấy ở bên kia thấy cô bị lôi kéo nên mới nói tôi đến giúp.”

Ý tứ của hắn là ngay từ đầu hắn cũng không có gì định giúp cô?

Tiêu Ân Tuấn vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Tần Di Y đang ở trong xe cách đó không xa.

Tần Di Y đang ngồi trong xe, thấy bọn họ nhìn về phía này, cô lập tức xua tay, trên mặt còn có chút ngượng ngùng.

Cô ấy quả thực còn rất trẻ, khuôn mặt tràn đầy thanh xuân, ngũ quan ngọt ngào, ngoan ngoãn, nhìn rất trẻ con, là gương mặt mối tình đầu mà đa số đàn ông đều thích.