Ngày đầu tiên, cô chỉ để trần phần dưới, ngày thứ hai cô hoàn toàn khỏa thân, ngày thứ ba Trần Nhiễm vừa vào cửa liền cởϊ qυầи áo ra, lúc đầu chỉ là vì nhiệt độ trong phòng, tầng hầm kín mít giống như một phòng xông hơi ướt vào mùa hè, nhưng từ nửa khỏa thân đến hoàn toàn khóa thân, cô đã yêu loại cảm giác này.
Trên người không chỉ có cảm giác không bị gò bó mà ngay cả đại não cũng giống như thoát ra khỏi l*иg giam, nhất thời, cảm hứng giống như dòng nước lũ, không ngừng tuôn ra.
Mồ hôi tuôn ra chảy dài trên da thịt, cô không còn cảm thấy nhớp nháp khó chịu vì bộ quần áo, chỉ ngại duy nhất là cái lỗ giữa hai chân, lúc đứng thì không sao, nhưng khi đã ngồi trên ghế đẩu thì không thể tránh khỏi vô tình ma sát khiến cho nước rỉ ra.
Hôm qua, cô chỉ khỏa thân một lúc, cô cố gắng lau vết ướt giữa hai chân, hôm nay, cô đặc biệt mang theo một gói khăn ướt, đây là nơi cô chỉ có thể lau sạch khi tắm, ở đây lại không có ai, thế nên sẽ không có ai biết.
Cô vứt bỏ xấu hổ, dùng khăn giấy ướt lạnh lau đi, lúc này, dưới đó giống như suối nước nóng nóng hổi đột nhiên bị vô số khối băng dội vào, tảng băng trực tiếp đánh vào, đầu óc cô lập tức thanh tỉnh.
Trong mắt Quý Dương, Trần Nhiễm dùng khăn giấy lau vùиɠ ҡíи của cô, thỉnh thoảng lại chạm vào, sau đó cô từ bỏ khăn giấy ướt, trực tiếp dùng hai tay sờ, xoa, thỉnh thoảng còn quay lưng lại về phía hắn, hắn không nhìn thấy động tác của cô, có vài lần, cô quay mặt về phía máy quay, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những ngón tay mảnh khảnh của cô gái xen kẽ trong rừng cây thưa thớt, hoặc là túm vài sợi lông đen, hoặc là nhẹ nhàng nhào nặn, vuốt ve da thịt mềm ẩm.
Thời gian mỗi lần đều gần mười giây, thỉnh thoảng kéo dài cũng không vượt quá hai mươi giây, hắn may mắn nhìn thấy cô gái quay người, đối mặt hắn mấy lần, bị động tác của ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trên mặt tràn đầy tình ái, tựa như đau đớn, tựa như vui thích.
Trần Nhiễm dùng phương pháp này để xua tan cái nóng oi ả của mùa hè và sự mệt mỏi của công việc dài hạn, nhưng cô không hề biết, mọi hành động của cô trong tầng hầm, từ đầu đến cuối, đều bị camera bí mật nhìn thấy rõ ràng.
Từ người chú là chủ thuê không tiếp xúc nhiều lắm đến cảnh sát hình sự đại diện cho công lý, cô không bao giờ ngờ rằng toàn bộ biểu tình của mình lại hiện rõ trong mắt người sau, đánh thức tội ác sâu thẳm bên dưới vẻ ngoài chính trực.
Người ta nói rằng thủ da^ʍ nhiều sẽ gây tổn hại cơ thể, nhưng Đội trưởng Quý, người đã thủ da^ʍ ba ngày liên tiếp, đã có một diện mạo hoàn toàn mới trong mắt mọi người, một vẻ rạo rực phấn chấn chưa từng có. Vệ Tuyển mỉm cười và hỏi hắn có phải hắn đã trúng xổ số không? Bị ánh mắt lạnh lùng của Quý Dương làm cho hoảng sợ, anh ta không bao giờ nghĩ tới đội trưởng Quý đã mấy năm không gần gũi với phụ nữ, lại ở trước mặt một sinh viên mới gặp một lần trong mấy ngày nay mà tự thủ da^ʍ!
Ngày này, Hản Dư Kinh, người đã bỏ trốn cùng với số tiền, cuối cùng cũng đã có manh mối, họ tìm thấy một tờ tiền giấy bị mất đang chảy vào thị trường, trong sự giám sát mờ nhạt, nửa khuôn mặt dưới chiếc áo hoodie màu nâu không phải là Hàn Dư Kinh, tuy rằng có chút hụt hẫng nhưng bọn họ không bỏ cuộc, đi theo manh mối nhỏ này, họ đã tìm ra người đã tiêu tờ tiền đó.
Một người nước ngoài đến đây làm công, khi bị thẩm vấn, anh ta nói rằng mình đã từng giúp đỡ một người đàn ông và người đàn ông này đã cho anh ta một vài tờ tiền giấy để bày tỏ lòng biết ơn, người đàn ông đó đặc biệt dặn anh ta đừng tiêu số tiền này vội. Tuy rằng chuyện này không bình thường, nhưng anh ta thật sự không còn cách nào khác, cuộc sống của anh ta gần như không trụ nổi nữa, trả tiền thuê nhà, tiền thuốc thang, dù sao anh ta cũng phải ăn cơm nữa!