“Đợi đã.”
“... Hả?”
Di động mở loa ngoài, cánh môi cô gái hơi hé ra, cố gắng kìm nén tiếng rêи ɾỉ sắp bật ra ngoài, hai chân thon dài dang rộng, môi âʍ ɦộ mềm mại đang chảy nước.
Giọng nói người đàn ông ở đối diện âm thấp mà dụ hoặc, trong cổ họng như có một khối băng, muốn ăn sạch chút lý trí còn sót lại của cô.
Đương nhiên, chỉ là sự câu dẫn trần trụi ở trong mắt cô mà thôi, còn đối phương đang nói chuyện nghiêm túc.
“Tám giờ sáng ngày mai, sân bay AU881 Long Thành, đón một người.” Sau khi nói xong, Lâm Dư Hoài thở ra một hơi, Ôn Nhiễm biết anh ta đang hút thuốc, một hộp xì gà cao cấp màu đen, đốt ngón tay rõ ràng của anh ta kẹp lấy một điếu trong đó, khói thuốc chậm rãi bay lên, lượn quanh l*иg ngực một vòng lại tan ra, ưu nhã giống như show diễn ở Paris.
Hoa huyệt của cô ướt đẫm, ngoại trừ thấp giọng đáp lại hai câu thì không nói gì nữa, bầu không khí bởi vì quá độ chồng chất tìиɧ ɖu͙© mà trở nên ẩm ướt, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, hàng lông mi dài cong vυ't giống như con bươm bướm đậu trên mí mắt.
Trong lòng cô căng như một sợi dây cung, cho dù phần thân dưới đã bị bàn tay cô thọc vào rút ra tới vừa đỏ vừa sưng, cô vẫn cắn chặt môi, không phát ra âm thanh hư ảo .
“... Được.”
“Rốt cuộc em có đang nghe không?”
Lâm Dư Hoài im lặng một lúc lâu, sau đó cao giọng chất vấn.
Hai ngón tay linh hoạt cắm vào lối đi mềm mại, xoay tròn một lúc sau đó kéo ra da^ʍ thuỷ nóng ướt, Ôn Nhiễm nghĩ tới khuôn mặt cao ngạo trầm ổn của anh ta, nghĩ tới khoảnh khắc anh ta chơi mình tới ngất xỉu, cô suýt chút nữa thì đạt cao trào.
“Nghe... Nghe thấy rồi.” Giờ phút này, Lâm Dư Hoài càng hung ác lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ôn Nhiễm, mật dịch trong tiểu huyệt trào ra càng lúc càng nhiều, ánh mắt cô dần dần trở nên mơ hồ, bị một tầng sương mù du͙© vọиɠ phủ kín.
“Nghe thấy gì?”
“Mấy giờ? Đón ai?” Lâm Dư Hoài không kiên nhẫn dập tắt điếu thuốc, dạy dỗ cô như người lớn đang dạy một đứa trẻ làm bài tập, mỗi lần anh ta nói một câu, Ôn Nhiễm lại càng chìm sâu hơn một chút.
Cho tới khi du͙© vọиɠ dồn nén lại càng nhiều, giấy không thể gói được lửa, Ôn Nhiễm cúp điện thoại, phần thân dưới bắn ra một lượng lớn chất lỏng, cả người cô căng cứng lại, rốt cuộc không chịu nổi mà bật ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
“Chịu không nổi, a a a —”
Sau khi thoả mãn, cô đứng dậy, thay ga trải giường đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt đẫm, ngồi ở một góc ngẩn người.
Lâm Dư Hoài sợ cô không nhớ, còn cố ý gửi cho cô một tin nhắn:
“Tám giờ ngày mai, đón Dư Tẫn, AU881.”
Cổ họng cô nóng ran khó chịu, rót một tách trà hoa lài lạnh, trong đầu nghĩ về cái tên này.
Dư Tẫn.
Tên giống Lâm Dư Hoài, đầu lưỡi quét một vòng trong khoang miệng, sau đó trở lại vị trí ban đầu, Dư Tẫn là con nuôi Lâm Dư Hoài nhận nuôi năm hai mươi lăm tuổi.
Ôn Nhiễm hiểu người đàn ông như Lâm Dư Hoài, thành thục, trầm ổn, nhưng lại rất tàn nhẫn, nếu không có lợi cho mình, nhất định anh ta sẽ không nhận nuôi một đứa trẻ không có tác dụng như vậy.
Rất giống Lâm Dư Hoài đối xử với cô.
Nếu không phải cô giống người phụ nữ đó, Lâm Dư Hoài cũng sẽ không cưới cô về, để ở trong nhà giống như một linh vật, chỉ khi nào nhớ anh ta mới về nhìn một chút.
Trong phòng bếp nóng rực, bảo mẫu nấu một bát canh xương sườn và ngô, Ôn Nhiễm buộc gọn mái tóc đen nhánh như mực, nói với mọi người đang bận rộn trong phòng bếp:
“Dì Trương, ngày mai làm nhiều thêm mấy món ăn nữa nhé.”
“Được.” Dì Trương hỏi cô: “Ngày mai cậu Lâm trở về sao?”
“Vâng.” Nghĩ tới Lâm Dư Hoài, trong lòng cô lại hụt hẫng.
“Có cả Dư Tẫn nữa.”
“Không thành vấn đề.” Dì Trương bày những món ăn đã nấu xong lên bàn, trước khi đi còn hỏi: “Mợ chủ, phòng để quần áo có một số bộ vẫn chưa xé mác, xử lý như thế nào?”
“Quyên góp đi.” Ôn Nhiễm nghĩ bất kể có ăn mặc đẹp như thế nào, người đó cũng lười để ý tới cô: “Xem một chút xem có sinh viên nghèo cỡ tuổi của cháu hay không.”
Khoảnh khắc dì Trương đóng cửa lại, căn phòng rộng lớn như vậy lại trở nên yên tĩnh, trống rỗng, Ôn Nhiễm giống như cá bị vớt ra khỏi nước, cố gắng giãy giụa mấy cái sau đó cam chịu số phận, tuyệt vọng.