----
Em không sợ thế lực của anh ngày càng lớn mạnh, đến lúc đó triệt để nắm trong tay Hạ thị, để cho đời này em cũng không thể làm chủ tịch này sao?”
Hạ Trừng Trừng trừng to mắt:
“Anh, anh còn có tâm tư này sao!”
Hạ Thiên Hoa đau lòng nói:
“Cho nên để cho em phải cẩn thận đề phòng đó! Thương trường như chiến trường, không thể dễ dàng tin tưởng người khác, cho dù là người thân của mình!”
Hạ Trừng Trừng nghe vậy, vẻ mặt lập tức ngưng trọng:
“Anh, anh nói rất đúng!
Mặc dù chúng ta là anh em họ, nhưng chúng ta là quan hệ cạnh tranh.
Không chừng một ngày nào đó em sẽ cướp Hạ thị trở về đây!
Cho nên, anh nhất định phải quản lý Hạ thị thật tốt, kiếm được nhiều tiền, làm cho những giám đốc kia đều cảm thấy không thể thiếu anh được! Để cho em vĩnh viễn không có cơ hội đoạt lại Hạ thị!”
Hạ Thiên Hoa: ???
Hạ Thiên Hoa có chút bối rối: “Em bảo anh làm như vậy thì em còn làm cái gì?”
Hạ Trừng Trừng ngây thơ vô hại nói:
“Như vậy, anh phụ trách kiếm tiền, em có thể phụ trách nằm dài thu tiền rồi chia hoa hồng nha!”
Nói xong, cô còn ủy thác trọng trách vỗ vỗ bả vai Hạ Thiên Hoa:
“Anh, nửa đời sau của em có thể làm một phú nhị đại sống an nhàn thu tiền chia cổ tức hay không, tất cả đều dựa vào anh đó!
Thôi nào! Cố lên!”
Hạ Thiên Hoa: “...??”
Đột nhiên cảm thấy mình cũng không phải tới làm chủ tịch gì.
Chỉ là một... Người làm công?
Nhưng em gái mình rất dễ thương, cô nói đúng!
Cố lên! Làm chủ tịch tốt, làm việc để kiếm tiền nuôi em gái!
Ôi, đúng vậy! (o)/
Hệ thống: “…”
Người anh cuồng em gái này đã không còn thuốc cứu...
Trong phòng khách nhà họ Hạ, vang lên âm thanh đồ sứ vỡ vụn, kèm theo tiếng gào thét của Hạ Vĩnh Đức.
“Rốt cuộc Hạ Trừng Trừng có ý gì!
Trước mặt rất nhiều giám đốc, làm cho tôi xấu hổ! Cuối cùng nó có còn coi tôi là ba của nó hay không!”
Diệp Lưu Phượng và Diệp Thi Văn vội vàng đi vào phòng khách, liền nhìn thấy đồ sứ vỡ vụn, trên mặt đất toàn là mảnh vỡ.
Diệp Lưu Phượng không khỏi có chút đau lòng, lo lắng Hạ Vĩnh Đức tức giận lại đập nát cái gì đó, vội vàng đi lên vỗ vai ông ta trấn an nói:
“Không phải ông đi tham gia họp hội đồng quản trị sao? Sao lại tức giận như vậy?”
“Còn không phải là vì Hạ Trừng Trừng!”
Hạ Vĩnh Đức phẫn nộ đến cực điểm:
“Nếu không có nó làm sao tôi lại bị tiểu tử thúi Hạ Thiên Hoa kia cướp đi chức vụ chủ tịch chứ!”
Vẻ mặt Diệp Lưu Phượng kinh ngạc:
“Hạ Trừng Trừng lấy lại cổ phần của nó sao?”
Hạ Vĩnh Đức liền kể lại chuyện xảy ra trong hội đồng quản trị.
Diệp Lưu Phượng và Diệp Thi Văn nghe xong, vẻ mặt đều âm trầm.
Vô ích bị cướp đi 30% cổ phần, bất cứ ai cũng khó chịu.
“Vĩnh Đức, đã sớm nói với ông rồi, Trừng Trừng phản tâm quá nặng!”
Diệp Lưu Phượng tận tình khuyên nhủ:
“Chỉ có tôi và Văn Văn mới là người nhà của ông, mới có thể không rời bỏ mà ở cùng với ông thôi!
Ông nhìn Hạ Trừng Trừng xem đi, muốn chọc ông tức chết mà!”
Nói xong, Diệp Lưu Phượng còn nháy mắt với Diệp Thi Văn.
Diệp Thi Văn hiểu ý, tiếp lời:
“Đúng vậy ba ba, Trừng Trừng.
Chỉ thể giống như mẹ của nó thôi, chỉ coi ba là con rể, nhưng con cùng mẹ lại không giống nhau, chúng ta vĩnh viễn coi ba là người nhà!”
Hạ Vĩnh Đức nghe vậy, hốc mắt có chút ẩm ướt.
Đúng vậy, Hạ Trừng Trừng là con gái của Hạ Bạch Lộ, đức hạnh giống với bà ấy.
Chỉ có Diệp Lưu Phượng và Diệp Thi Văn, vẫn luôn ỷ lại ông, nhìn ông, hai người mới là người nhà của ông!
Hạ Vĩnh Đức cảm động, oán giận trong lòng cũng giảm bớt không ít, ôm chặt lấy mẹ con Diệp Thi Văn và Diệp Lưu Phượng.
Một gia đình ba người, đắm chìm trong sự ấm áp của tình cảm gia đình.
Cửa đột nhiên truyền đến một tràng pháo tay.
“Thật là một tràng diện vợ chồng ân ái, phụ từ nữ hiếu đấy!”
Hạ Trừng Trừng dựa vào khung cửa chính:
“Có phải tôi tới không đúng lúc không?”