----
Mấy lần trước Hạ Trừng Trừng cũng không cho Hạ Vĩnh Đức thể diện, nhưng là ở biệt thự Lâm Ngữ hay nhà họ Hạ, không có người ngoài.
Nhưng lần này, đang họp hội đồng quản trị của tập đoàn Hạ Thị!
Trước mặt nhiều người ngoài như vậy, đây là khiêu chiến quyền uy với ông ta mà!
“Trừng Trừng, rốt cuộc con tới đây làm gì!”
Ánh Hạ Vĩnh Đức sắc lạnh:
“Nơi này là nơi mà một đứa con gái như con có thể tới sao!”
Cuối cùng Hạ Trừng Trừng cũng dời lực chú ý sang người ba này, lơ đãng nói:
“Con cũng là giám đốc công ty, con đến tham gia hội đồng quản trị, có gì kỳ quái sao?”
“Bây giờ con vẫn không phải!”
Hạ Vĩnh Đức cắn răng, trong di chúc Bạch Lộ nói:
“Phải chờ hai mươi lăm tuổi, con mới có thể kế thừa tất cả! Còn hai năm nữa!”
“Là một năm nữa.”
Hạ Thiên Hoa thản nhiên nói:
“Chú, hôm nay là sinh nhật Trừng Trừng, hôm nay em ấy đã hai mươi bốn tuổi.”
Hạ Vĩnh Đức ngẩn ra, Hạ Trừng Trừng đã hai mươi bốn tuổi rồi?
Thời gian ông ta ở lại cũng không còn nhiều lắm.
Hạ Trừng Trừng lạnh lùng nhìn Hạ Vĩnh Đức.
Cô biết nguyên chủ cùng Hạ Thiên Hoa cũng không tính thân thiết, cũng chỉ khi còn bé, ngày lễ tết gặp mặt mấy lần, cùng nhau chơi đùa.
Sau khi Hạ Bạch Lộ chết, hai nhà qua lại cũng ít hơn.
Lại không nghĩ tới, mười mấy năm không gặp này, mà khi gặp lại người anh họ kia vẫn còn nhớ rõ sinh nhật nguyên chủ như trước.
Mà Hạ Vĩnh Đức trên danh nghĩa là ba của nguyên chủ này lại hoàn toàn không nhớ rõ.
Đúng là nực cười mà!
“Vậy ít nhất còn một năm nữa, con mới là giám đốc công ty!” Hạ Vĩnh Đức nói hùng hồn đầy lý lẽ.
“Không cần một năm.”
Lại vang lên một giọng nữ nữa.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, mới nhìn thấy phía sau Hạ Trừng Trừng cũng có một người phụ nữ mặc trang phục công sở —— Thường Thanh.
Trưởng cố vấn pháp lý tập đoàn Tạ thị, top 10 người phụ nữ đứng trong bảng xếp hạng luật sự hằng năm của Giang Thành.
“Tôi là luật sư ủy thác của Hạ Trừng Trừng tiểu thư, hôm nay tôi sẽ toàn quyền đại diện cho Hạ Trừng Trừng tiểu thư, cùng Hạ Vĩnh Đức tiên sinh tiến hành thương lượng.”
Thường Thanh không nói nhảm nhiều lắm, một chút hàn huyên cũng không có, trực tiếp lấy ra di chúc của Hạ Bạch Lộ:
“Căn cứ theo di chúc của Hạ Bạch Lộ phu nhân, Hạ Vĩnh Đức tiên sinh là ba của của Hạ Trừng Trừng tiểu thư, tạm thời giúp Hạ Trừng Trừng quản lý một phần tài sản riêng của nhà họ Hạ và tiểu thư của Hạ Bạch Lộ.
Vấn đề tài sản riêng, chúng tôi đã nhắc tới với con gái của ngài ở biệt thự Lâm Ngữ trước đó – tiểu thư Diệp Thi Văn một lần, nhưng thật đáng tiếc, ngài vẫn không trả lại tài sản riêng ngoại trừ biệt thự Lâm Ngữ cho cô Hạ Trừng Trừng.”
Hạ Vĩnh Đức ngẩn ra, một giây sau, đã thấy Hạ Thiên Hoa cầm đầu các giám đốc nhìn ông ta như hổ rình mồi.
Nếu ánh mắt kia là kiếm, Hạ Vĩnh Đức hiện tại đã sớm trở thành một con nhím rồi.
“Đương nhiên, chuyện tài sản riêng, chúng ta còn có thời gian đàm phán, hiện tại, chúng ta cần nói chuyện một chút, phần cổ phần của Hạ thị.”
Thường Thanh đem hợp đồng lật lên một trang quyền thừa kế cổ phần, phía trên ghi rõ ràng, Hạ Trừng Trừng hai mươi lăm tuổi, mới có thể kế thừa cổ phần.
“Phía trên không phải đều viết như vậy! Còn có gì để thương lượng!”
Hạ Vĩnh Đức vô cùng sốt ruột.
Hai mươi lăm tuổi kế thừa cổ phần là hắn lật qua lật lại tìm cố vấn pháp lý của Hạ thị xác nhận, không có khả năng xảy ra vấn đề.
“Bộ phận này quả thật không sai.”
Thường Thanh đẩy kính gọng vàng của mình lên:
“Nhưng mà, di chúc còn nói, nếu Hạ Vĩnh Đức tiên sinh có sai lầm đạo đức, pháp luật trọng đại, không còn phù hợp với điều kiện giám hộ của Hạ Trừng Trừng tiểu thư, thì khi Hạ Trừng Trừng tiểu thư trưởng thành sẽ có tư cách sớm thu hồi cổ phần của mình!”