----
“Thức thời một chút, cậu vẫn nên tự mình chủ động xin từ chức đi!”
“Đúng đúng đúng! Tự mình lui xuống đi!”
“Lộ Lộ năm đó chính là mù mắt, mới có thể coi trọng cậu!
Cậu hoàn toàn không xứng làm ba của Trừng Trừng, không xứng giúp Trừng Trừng quản lý cổ phần! Cậu vẫn nên nhanh chóng tự mình xin từ chức đi!”
.... Vẻ mặt Hạ Vĩnh Đức âm trầm.
Trong mắt ông ta, đám lão giám đốc này chính là những kẻ ngu trung!
Bảo vệ Hạ Trừng Trừng có ích lợi gì? Với dáng vẻ ăn chơi đàng điểm bại gia tử của nó còn có thể quản lý tốt cả Hạ thị sao?
“Tôi hiểu tâm trạng của các vị giám đốc.
Nhưng mà các vị cũng nói, nhà họ Hạ là doanh nghiệp gia tộc, tuổi Trừng Trừng còn nhỏ, không quản được Hạ thị.
Nếu như tôi không làm chủ tịch này, chẳng lẽ để cho các vị làm sao?”
Giọng điệu của Hạ Vĩnh Đức lăng tặc vài phần, ánh mắt bễ nghễ đảo qua từng giám đốc:
“Tốt xấu gì tôi cũng là con nuôi của chủ tịch Hạ cũ, mà các vị một người đều không họ Hạ!”
Các giám đốc trong nháy mắt nhìn nhau.
Hạ Vĩnh Đức có một câu nói đúng, Hạ gia là xí nghiệp gia tộc, năm đó chủ tịch Hạ nhận nuôi ông ta, cũng có vài phần ý để ông ta quản lý Hạ thị.
Cho dù Hạ Vĩnh Đức mặc kệ, thật ra cũng không tới phiên đám giám đốc bọn họ quản lý.
“Chú Hạ, hội đồng quản trị này, không chỉ có một mình chú họ Hạ. Tôi, cũng họ Hạ!”
Lúc này, mọi người mới chú ý đến một người đàn ông ở góc bàn hội nghị, cậu đột nhiên đứng lên.
Nhưng cậu chỉ mới ba mươi tuổi, lại làm cho người ta có một loại cảm giác trưởng thành trầm ổn.
Cậu mặc một thân âu phục thẳng tắp tu thân, đôi sắc bén kia phảng phất như mắt ưng, nhìn thẳng vào Hạ Vĩnh Đức.
Hạ Thiên Hoa, anh họ của Hạ Trừng Trừng.
Hạ Vĩnh Đức sửng sốt:
“Thiên Hoa? Một nhà của cậu không phải phụ trách thị trường hải ngoại của Hạ thị, như thế nào, cũng muốn chen chân vào bộ phận trong nước?”
Hạ Thiên Hoa chậm rãi bỏ cây bút vừa chơi vào trong túi âu phục:
"Chú có nói gì vậy?
Năm đó ông nội sáng lập ra Hạ thị, hoàn toàn không có sự khác nhau giữa trong và ngoài nước.
Chẳng qua, bà nội năm đó thích khí hậu ở nước ngoài hơn, cho nên một nhà chúng ta lựa chọn phụ trách thị trường nước ngoài, mà ông nội ở lại trong nước, phụ trách thị trường trong nước mà thôi.”
“Hạ thị trong ngoài nước không phân biệt.
Bây giờ thị trường nước ngoài đã ổn định, quản lý trong nước có vấn đề tôi nên trở về chứ.
Nghiêm túc mà nói, tôi cũng có thể là người cầm quyền Hạ thị.”
Hạ Vĩnh Đức nhíu mày.
Lời nói của Hạ Thiên Hoa không sai, ông ta vẫn luôn nghĩ biện pháp khống chế Hạ thị, cướp đi Hạ gia từ trong tay Hạ Trừng Trừng.
Nhưng ông ta lại quên mất, Hạ Hạ Hoa ở hải ngoại, cũng là một trong những ứng cử viên có lợi thế cạnh tranh kế thừa nhà họ Hạ!
Chỉ là... Hạ Vĩnh Đức đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, khóe miệng nhếch lên cười.
“Thiên Hoa, cậu vẫn luôn phụ trách thị trường nước ngoài, có thể không hiểu quy định tuyển chọn chủ tịch ở trong nước!”
Trong ánh mắt Hạ Vĩnh Đức lộ ra vài phần giảo hoạt:
“Chủ tịch Hạ cũ qua đời quy định chủ tịch tập đoàn Hạ thị nhất định phải chiếm ít nhất 10% cổ phần của Hạ thị mới được!”
Đây vốn là có thể bảo trụ cổ phần trong tay Hạ Trừng Trừng, để cho đến lúc cô hai mươi lăm tuổi mới có thể trở thành chủ tịch Hạ thị.
Lại không nghĩ tới, dĩ nhiên trở thành thủ đoạn tốt nhất Hạ Vĩnh Đức giam cầm Hạ Thiên Hoa!
Mấy năm nay, Hạ Vĩnh Đức mua cổ phần tán lan khắp nơi, hiện giờ, cổ phần của Hạ thị trên tay ông ta, đã vượt qua 10%.
Mà một nhà Hạ Thiên Hoa quanh năm phụ trách thị trường nước ngoài, cổ phần Hạ thị... Bọn họ chỉ có 9%!
Sắc mặt Hạ Thiên Hoa âm trầm.
Làm sao cậu không biết quy định này, nhưng quan hệ giữa Hạ Vĩnh Đức và Diệp Thi Văn đột nhiên bùng nổ, khiến cậu cũng bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng từ nước ngoài bay về giúp Trừng Trừng.