Hứa Chân Thực nhìn mọi người với vẻ mặt vô tội, nói:
- “Chuyện ngày hôm qua đều là chúng ta suy đoán thôi, tôi cũng không tin Tiểu Duyệt là người như vậy.”
- “Cây ngay không sợ chết đứng.”
Đường Duyệt sải bước đi vào lớp, đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
- “Tiểu Duyệt, chúng tôi cũng tin tưởng bạn.”
- “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy không có khả năng là bạn trộm tiền.”
Tất cả mọi người, ngươi một câu ta một lời nói, mặc dù ngày thường Đường Duyệt không cùng ai lui tới, nhưng chỉ cần có vấn đề không hiểu đến hỏi cô mà nói, thì Đường Duyệt đều rất kiên nhẫn giảng giải. Lại thêm Đường Duyệt lớn lên đẹp mắt, cười rộ lên rất ngọt ngào, cũng không cãi nhau với người khác hoặc phát sinh cãi vã cái gì.
Ấn tượng của mọi người về Đường Duyệt vẫn là rất tốt.
- “Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi, nhưng mà, ngược lại thật ra tôi lại nhớ ra một việc.”
Đường Duyệt nhàn nhạt nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, ánh mắt của cô rơi vào trên người Hứa Chân Thực.
Trong lòng Hứa Chân Thực lộp bộp một cái, cô ta luôn cảm thấy lời mà Đường Duyệt sắp nói ra không được tốt, nên cô ta vội vàng nói:
- “Tiểu Duyệt, tôi cũng tin tưởng bạn.”
- “Đêm qua, sau khi tôi và bạn trở về ký túc xá, khi tôi lấy cái thùng đi lấy nước nóng, đi tới đầu bậc thang lầu một thì bạn mới chạy tới, ta nhớ được, lúc đó bạn thở dồn dập.”
Đường Duyệt không nhanh không chậm nói khiến cho sắc mặt của Hứa Chân Thực trong nháy mắt thay đổi.
Dương Thanh Thanh lập tức nói:
- “Tối hôm qua là cô cùng Đường Duyệt trở lại ký túc xá, Đường Duyệt đi lấy nước trước, Hứa Chân Thực, sau đó bạn ở ký túc xá làm cái gì?”
Đường Duyệt đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh Thanh, nhìn không ra a, ngày bình thường không bộc lộ ra ngoài nhưng mà đến thời điểm then chốt, lại luôn có thể đứng về phía cô. Cô vừa mới nói một câu nói, Dương Thanh Thanh lập tức phản ứng kịp.
Trương Mẫn Mẫn cũng không khỏi tới gần Hứa Chân Thực, nghi ngờ nhìn cô ta. Trương Mẫn Mẫn luôn cảm thấy tờ tiền kia không phải dính ở trên đế giày, nhưng cô ấy lại không có bằng chứng nào khác.
- “Tôi không có ăn trộm tiền.”
Hứa Chân Thực nóng vội lớn tiếng phản bác lại.
- “Tôi cũng không nói bạn trộm tiền a.”
Đường Duyệt chớp chớp mắt, hỏi:
- “Tôi chỉ là hỏi bạn một chút là sau khi bạn về ký túc xá thì làm gì, bạn gấp gáp phản bác như vậy, nhìn như thế nào cũng giống như đang chột dạ vậy?”
- “Tôi không có.”
Hứa Chân Thực nhanh chóng phản bác lại, cô ta nhìn vào ánh mắt của những người xung quanh, luôn cảm thấy tất cả mọi người đều đang nghi ngờ mình, hốc mắt của cô ta trong nháy mắt liền đỏ lên, nói:
- “Tiểu Duyệt, tại sao bạn lại bôi nhọ tôi như vậy chứ? Tôi tin tưởng bạn, nhưng bạn cũng không thể giội nước bẩn lên người tôi được.”
- “Tiểu Duyệt, tôi chỉ chậm trễ vài phút, sao bạn có thể nói tiền đó là tôi trộm chứ?”
Hứa Chân Thực giả dạng làm một dáng vẻ nhu nhược, hai mắt đỏ hoe, tạo cho người ta một loại cảm giác đáng yêu cùng đáng thương.
Đường Duyệt khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy lạnh nhạt, Hứa Chân Thực lúc nào cũng ra vẻ bộ dáng nhu nhược như vậy, cho nên kiếp trước cô mới bị lừa gạt xoay quanh, cô nhẹ giọng nói:
- “Chân Thực, giống như bạn tin tưởng tôi, tôi cũng tin tưởng bạn.”
- “Đường Duyệt, hôm qua bạn nên nói chuyện này ra.” Dương Thanh Thanh nói tiếp:
- “Hôm qua hai người Triệu Tiểu Nguyệt suýt chút nữa đã kéo bạn xuống giường, rõ ràng cô ta là người có hiềm nghi lớn nhất, nhưng cô ta lại không nói gì. Nói không chừng là cô ta cố ý khiến cho đám người Triệu Tiểu Nguyệt hoài nghi bạn đó.”
- “Thanh Thanh, tôi cảm thấy không phải là bạn ấy làm đâu, đêm qua khi bạn ấy xách theo cái thùng xuống lầu tìm tôi, thở hổn ha hổn hển, tôi cho là......”
Đường Duyệt đột nhiên che miệng, con mắt vừa đảo, lập tức nói:
- “Không có gì, việc này đều đã qua đi, sắp vào học rồi.”
Đường Duyệt tìm được vị trí của mình ngồi xuống, dáng vẻ giống như đã nói nhầm của cô càng làm cho người ta liên tưởng.
Thở hổn ha hổn hển?
Xuống lầu mà thôi, hẳn là rất nhẹ nhàng, hơn nữa, ký túc xá của bọn họ ở ngay tại lầu hai, làm sao lại mệt đến mức thở hổn hển được chứ?
Lần này, mọi người càng thêm hoài nghi Hứa Chân Thực .
Lần này Hứa Chân Thực thật sự muốn điên rồi, cô ta lớn tiếng nói:
- “Đường Duyệt, lời này của bạn là có ý gì, thiệt thòi tôi còn xem bạn trở thành bạn bè tốt đâu, tại sao bạn có thể như vậy chứ!”
Dáng vẻ tức giận của Hứa Chân Thực, tại trong mắt của các bạn học thì chính là chột dạ.
Đường Duyệt nhìn về phía cô ta với ánh mắt vô tội, nói:
- “Tôi không hề nói cái gì a, tôi nói, tôi tin tưởng bạn.”
Lời nói này của Đường Duyệt tương đương như không nói, mọi người càng cảm thấy Đường Duyệt là vì tình bạn mà cố ý không nói. Dù sao Hứa Chân Thực mấy lần đều đi chung với Đường Duyệt, lại thêm bọn họ lại ở chung một chỗ nữa.