Hồi nhỏ Đường Quân không hiểu chuyện , còn có thể kêu Đường Duyệt là chị, thế nhưng mỗi lần Đường Duyệt đều rất ghét bỏ, dùng lời nói thẳng thắng rằng không cho phép Đường Quân gọi cô là chị.
Dần dà, Đường Quân cũng không muốn kêu Đường Duyệt là chị, sau này tuổi càng lớn, biết Đường Duyệt không thích ba của mình thì trong lòng của Đường Quân có nhiều cảm xúc phức tạp hơn đối với người chị này.
Một tiếng " chị " này lại làm cho Đường Duyệt thấy được hy vọng.
Đời trước, cho đến chết thì Đường Quân cũng không kêu cô là chị lần nào. Bây giờ, Đường Quân đã kêu cô là chị, tuy rằng khi kêu có chút ngượng ngùng, nhưng đây cũng là một cái mở đầu rất tốt.
Đường Duyệt viền mắt đỏ lên, một bộ dáng rất kích động khiến cho Đường Quân có chút kinh ngạc, không phải vừa rồi cậu chỉ gọi một tiếng "chị" thôi sao?
Làm sao mà chị ấy lại kích động như vậy?
Trong lòng Đường Quân luôn cảm thấy có chút khó chịu, còn có áy náy, nhiều năm như vậy cậu chưa từng gọi chị ấy là chị.
- “Chị, sau này, em đều gọi chị là chị, không gọi chị là Đường Duyệt nữa, được chứ?”
Đường Quân trong lúc kích động nhất thời thốt ra.
Sau khi Đường Duyệt kích động đi qua và tỉnh táo lại, nghe lời nói của thằng bé, liếc nó một cái nói:
- “Vốn dĩ chị chính là chị ruột của em, em không gọi chị là chị, còn muốn gọi ai là chị chứ? Chị cho em biết, chị là chị của em, cho nên, em phải nghe lời chị.”
Đường Quân:
- “......”
- “Chỉ cần em thi được trong vòng 30 tên toàn khoáthì truyện tranh liền trốn không thoát .”
Đường Duyệt cười hì hì nói.
Gương mặt Đường Quân trông có vẻ phấn khích.
*
Chỉ chớp mắt, đã đến thời gian tựu trường .
Trương Hoa Liên muốn đưa Đường Duyệt đến trường học nhưng lại bị Đường Duyệt từ chối.
Trương Hoa Liên luyến tiếc năm xu tiền xe, cho nên khi trở về cũng không biết phải đi bộ bao xa.
- “Tiểu Duyệt, huyện Vọng Giang lớn như vậy, Trường trung học số 1 chúng ta cũng chưa từng đến đó, con có thể tìm được đường sao?”
Trong lòng Trương Hoa Liên lo lắng, mang theo chăn mền tiễn đưa Đường Duyệt đến thị trấn Song Hà, nhưng là hết sức lo lắng.
- “Mẹ cứ yên tâm đi.”
Đường Duyệt nói:
- “Nếu con tìm không thấy, còn có thể hỏi người khác chứ.”
Đường Duyệt ước lượng chăn mền đã ddwuocj cột vào trên lưng, mặc dù có chút nặng. Nhưng mà ngồi trên xe buýt cũng sẽ không mệt mỏi, cô còn mang theo một túi vải, trong đó đựng mấy bộ quần áo để thay. Về phần giày, cũng chỉ có một đôi giày vải như vậy, không có cái gì để thay đổi.
- “Đường Duyệt, bạn định đi báo danh một mình sao?”
Hứa Chân Thực trên người mặc một chiếc váy mới, thấy Trương Hoa Liên không lên xe liền há miệng hỏi thăm.
- “Ừ.”
Đường Duyệt trả lời, trong lòng vừa động một cái liền đạo:
- “Mẹ, người xem, Hứa Chân Thực cũng đi báo danh đâu, con cũng đi cùng chắc chắn là không sai được, bảo đảm sẽ không bị lạc, ẹm mau dẫn tiểu Quân đi báo danh đi.”
- “Chị, em chờ chị trở lại.”
Khuôn mặt Đường Quân tràn đầy mong đợi nhìn Đường Duyệt, nháy mắt ra hiệu với Đường Duyệt .
- “Lời chị từng nói là chắc chắn.”
Đường Duyệt cười cười, thúc giục Trương Hoa Liên rời đi, cô liền ngồi vào trong xe.
Hứa Chân Thực vui vẻ ngồi ở bên cạnh, trên xe buýt còn có mấy người cũng đi học ở huyện Vọng Giang, trong số đó có Đường Hiền.
Chỉ là Đường Hiền đi học trường trung học số 2, Đường Duyệt đi trường trung học số 1.
Đường Duyệt vừa lên xe liền nhắm mắt lại, với một bộ dáng người rảnh rỗi chớ quấy rầy.
Hứa Chân Thực trông rất phấn khích, đang nghĩ muốn nói chuyện nhưng Đường Duyệt đã nhắm mắt lại ngủ, cô ta cũng sẽ không mặt nóng dán mông lạnh. Mà quay sang nói chuyện với những bạn học khác.
- “Trâu Hà, bạn nói xem, chúng ta có thể được phân ở lớp một hay không a?”
Hứa Chân Thực mong đợi nghĩ, thỉnh thoảng lôi kéo Trâu Hà nói chuyện.
Đường Hiền cũng không nhàn rỗi, cũng ở một bên nói chuyện với Trương Văn.
Xe buýt chạy, mặc dù Đường Duyệt nhắm mắt lại nhưng vẫn nghe những lời mà Hứa Chân Thực nói với Trâu Hà, trong lòng cô thở dài một hơi. Nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, cô và Hứa Chân Thực là học ở ban một, hơn nữa còn ở cùng ký túc xá với Hứa Chân Thực.
Cùng một cái thôn, lại là học cùng một trường cấp 3, còn là cùng một lớp, rồi lại cùng một cái phòng ngủ, loại duyên phận như vậy cũng tạo ra ba năm học cấp 3, giữa hai người Đường Duyệt cùng Hứa Chân Thực thân thiết vô cùng, không có gì giấu nhau.
- “Tiểu Quân, hai chị em con và tiểu Duyệt chung sống hòa thuận với nhau, mẹ thật sự rất cao hứng.”
Trương Hoa Liên nghiêm túc dặn dò:
- “Tiểu Quân, ở trong trường học thì cố gắng học tập cho giỏi, sau này giống như chị của con, thi đậu cấp ba.”
- “Mẹ, sau này con cũng thi vào trường trung học số 1.”
Đường Quân đã định mục tiêu rồi, thi vào trường trung học số 1, sau đó thi vào trường quân đội.
Đường Duyệt nói, 18 tuổi đi tham gia quân ngũ, cũng coi như một người quân nhân.
Nhưng mà thi đậu trường quân đội cũng không giống nhau.
Đường Quân cũng không muốn bị Đường Duyệt xem thường. Vì vậy trong năm đầu tiên của trường trung học cơ sở, cậu đã kìm nén tất cả sức lực của mình, muốn đợi đến năm thứ ba của trường trung học cơ sở để thể hiện tài năng của mình, cũng thi đậu vào trường trung học số 1, khiến cho Đường Duyệt không thể coi thường cậu nữa!