Đường Chính Đức cũng không có do dự, cầm trứng gà lăn qua lăn lại trên mặt. Quả nhiên, lăn qua lăn lại quả trứng trên mặt thật sự rất thoải mái.
Trương Hoa Liên đứng ở một bên, vui mừng nói:
- “Tiểu Duyệt đọc sách nhiều chính là không giống nhau, cũng rất hiểu chuyện.”
- “Nịnh hót.”
Đường Quân nhìn cái trứng gà trắng nõn kia, cuối cùng cũng không nói gì.
Ngày thứ hai, quả nhiên mặt của Đường Chính Đức không có đỏ cũng không có sưng, nhìn thấy bình thường.
Trương Hoa Liên nấu một quả trứng gà cho Đường Duyệt, Đường Duyệt lặng lẽ cho Đường Quân, Đường Quân muốn từ chối, nhưng Đường Duyệt nói:
- “Chị không muốn ăn trứng gà, em không ăn thì chị cũng sẽ vứt đi.”
Đường Quân vừa nghe liền lập tức đoạt quả trứng gà lại, thuần thục lột vỏ trứng gà, toàn bộ đều nuốt.
Đường Duyệt cầm một quyển sách ngữ văn, đang ngồi đọc bài, giọng nói của cô rất hay và rõ ràng. Khi cô đọc bài, giống như là giọng nói từ đài phát thanh, rất là êm tai.
Đường Quân một bên vừa nhìn Đường Duyệt, một bên ăn trứng gà. Sau khi ăn xong thì cậu mới phản ứng được, Đường Duyệt không phải là không muốn ăn trứng gà, mà là muốn giữ lại trứng gà cho cậu ăn.
- “Em ăn xong liền làm bài thi nhanh lên, sáng hôm nay làm xong, nếu thi tám mươi điểm trở lên thì buổi chiều em có thể đi chơi.”
Đường Duyệt nghiêng mặt qua, cười cười với cậu ta, lại nói thêm:
- “Đương nhiên, hôm nay luyện chữ viết xong thì có thể đi chơi.”
- “Thật sao?”
Vẻ mặt Đường Quân ngạc nhiên nhìn về phía Đường Duyệt, tháng cuối cùng của kỳ nghỉ hè này, mỗi ngày cậu đều không có thời gian đi chơi. Vốn dĩ cậu cho rằng phải đợi đến khai giảng mới được, ai biết, hôm nay Đường Duyệt liền có lòng tốt như vậy !
- “Còn hỏi nữa thì chính là giả.”
Đường Duyệt bĩu môi.
- “Bài thi đâu?”
Đường Quân lập tức bắt đầu bận rộn, vùi đầu làm bài thi, luyện chữ, tốc độ kia so với bình thường ma ma kỉ kỉ mà nói, nhất định chính là khác biệt một trời một vực.
Ngay khi ăn xong cơm trưa, cái chén vừa để xuống thì Đường Quân lấy ra tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy đi.
- “Đi bắt cá thôi!”
Giọng nói phấn khích của Đường Quân càng lúc càng xa.
Đường Duyệt đem trong phòng bếp thu dọn chén đũa, quét dọn sạch sẽ phòng trong và bên ngoài, đã ba giờ trôi qua.
Cũng không biết bọn họ bắt cá như thế nào.
Đường Duyệt có chút tò mò, sau khi không có việc gì làm cô dự định buông lỏng một chút. Cô dựa theo trí nhớ của mình đi tới bờ sông nhỏ, con sông nhỏ có lẽ cao đến eo bụng của cô, cũng không quá cạn.
Cô từ rất xa ở bên bờ đi qua liền nhìn thấy trong sông, có mấy đứa bé trai đang bắt cá ở bên trong, cầm lưới đánh cá tự chế, mấy đứa bé trai còn chơi cực kỳ vui vẻ .
Cô liếc mắt một cái liền thấy được Đường Quân, khi đến gần nhìn, vóc dáng Đường Quân còn hơi nhỏ, trong một đám khỉ khỉ đen thui bùn sình thì thân thể Đường Quân rõ ràng càng nhỏ hơn và có màu lúa mì. Đại khái là do kì nghỉ hè này, thằng bé ở trong nhà một tháng, không có đi ra ngoài phơi nắng.
Như vậy mà có thể bắt được cá mới là lạ.
Đường Duyệt lẩm bẩm, vừa mới đi chưa được mấy bước thì nghe thấy có người hô to một tiếng:
- “Đường Quân, chân của cậu làm sao vậy?”
Chân rút gân sao?
Ý nghĩ đầu tiên của Đường Duyệt chính là như vậy, mấy đứa nhỏ khác đều cách Đường Quân xa một chút, ngay cả Mạc Vệ Đông cách gần nhất nhưng cũng có một khoảng cách.
Sắc mặt Đường Quân trắng bệch, cả người ở trong nước chìm chìm nổi nổi, bàn chân còn thỉnh thoảng quẫy đạp.
- “Đường Quân!”
Đường Duyệt không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống nước bơi về phía Đường Quân, lúc này chỉ có cô là cách Đường Quân gần nhất.
Lúc này Đường Duyệt đã quên đời trước cô bởi vì người nhà họ Ngô còn có chứng sợ hãi nước, lòng cô tràn đầy chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải cứu Đường Quân.
Chuyện như vậy có xảy ra ở kiếp trước hay không, cô không biết, nhưng cô không thể mạo hiểm.
Đường Duyệt bắt lấy Đường Quân, ra sức bơi về phía bờ.
Mạc Vệ Đông và mấy đồng bọn nhỏ khác không dám lại gần, chỉ có thể hô to.
Đường Duyệt phí hết sức chín trâu hai hổ, thật vất vả mới cứu được Đường Quân lên bờ. Cô đang thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lên, má ơi, cô giật mình kêu lên.
- “Quỷ a!”
Cơ thể Đường Duyệt lùi lại phía sau, hoàn toàn quên đi mình đang ở trong nước, cả người chìm vào trong nước.
- “Đường Duyệt, cháu tự tìm cái chết a!”
Đường Minh Lễ nhảy xuống nước, túm Đường Duyệt kéo lên bờ, thấy Đường Quân không có việc gì, lúc này trong lòng mới thả lỏng, anh ta nói:
- “Giữa ban ngày, quỷ ở đâu ra a?”
Dáng dấp của anh ta có đáng sợ như vậy sao?
Đường Duyệt nháy nháy mắt, rất lâu mới lắng lại sự kích động trong lòng, cô nhìn chằm chằm dò xét Đường Minh Lễ nửa ngày. Sau đó cô nhìn thấy trên mặt sông phản chiếu cái bóng của Đường Minh Lễ, cô mới phản ứng được, cô đã sống lại, chú nhỏ Đường Minh Lễ cũng không có chết!