Trương Hoa Liên cảm thấy rằng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong những năm gần đây.
- “Cha, người cũng nhanh ăn cơm đi, không phải chỉ là một tiếng cha sao? Có gì đặc biệt hơn người, con còn mỗi ngày gọi cha là cha đây.”
Đường Quân mất hứng nói, ngồi ở trên bàn cơm, cũng không có một chút khách khí nào, vừa ăn cơm vừa nói:
- “Cha, người đối xử với chị ấy còn tốt hơn đứa con trai ruột là con đây, ngay cả tảng đá bên trong hầm cầu, cũng sẽ trở nên nóng và thơm.”
- “Đi đi đi, ai là tảng đá bên trong hầm cầu chứ.”
Trương Hoa Liên tức giận trừng mắt nhìn Đường Quân, nói:
- “Có ai nói chị ruột của mình như vậy sao?”
- “Hừ.”
Đường Quân vùi đầu ăn cơm, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của Trương Hoa Liên.
- “Ăn cơm, ăn cơm.”
Đường Chính Đức chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, vất vả mệt mỏi một ngày cũng đáng giá!
Đường Duyệt ăn nửa chén cơm nhỏ liền ăn không vô.
Đường Chính Đức liên tục gắp thức ăn cho Đường Duyệt, rước lấy Đường Quân xem thường vô số lần.
Cuối cùng, vẫn là Đường Duyệt nói mình ăn no rồi, lại gắp nữa liền lãng phí thì Đường Chính Đức mới dừng lại.
- “Tiểu Duyệt, con chỉ cần ở nhà chuẩn bị cho việc ôn tập, chuẩn bị tốt cho khai giảng cấp ba là được.”
Đường Chính Đức liên tục cam đoan, nhất định sẽ để cho Đường Duyệt đi học cấp 3 .
Đường Duyệt trở về phòng với tâm trạng phức tạp, nằm ở trên cái giường quen thuộc nhưng lại xa lạ này, suy nghĩ của cô dần bắt đầu phân tán.
Bây giờ cô đã thực sự được trọng sinh, không còn lý do gì để sống trong đau khổ như vậy nữa, cô muốn cứu ba Đường, không để cho ba Đường lại đi làm việc trên lâm trường. Như vậy, cho dù trên lâm trường xảy ra chuyện, thì ba Đường cũng sẽ không có việc gì!
Em trai Đường Quân sắp vào năm nhất của trường trung học cơ sở, thành tích của Đường Quân dưới mức trung bình, nếu bây giờ không học bổ túc, chờ đến khi vào năm nhất thì thành tích của Đường Quân chỉ có thể càng ngày càng kém. Đến lúc đó, nói không chừng Đường Quân lại cùng một số người trong thôn xen lẫn cùng một chỗ, khi đó, sẽ không dễ dàng kéo trở về một Đường Quân đã học cái xấu.
Còn có mẹ, rõ ràng chỉ mới 35 tuổi, nhưng nhìn còn già hơn so với người bốn mươi tuổi, làn da rám đen cũng thô ráp kia khiến cho người ta chua xót.
Trong thôn bốn phía đều là núi, cho dù là ngày tháng sáu nhưng trong phòng vẫn không quá ngột ngạt.
Chim chóc hót líu lo trên cành cây, trong phòng bếp phía sau truyền đến tiếng Trương Hoa Liên làm bữa sáng. Đường Duyệt sửng sốt một hồi mới ý thức được mình đã sống lại, không phải bà lão nằm trong bệnh viện chờ chết kia.
Cô cấp tốc đứng dậy, trực tiếp đi tới cái bàn nhỏ trước mặt của cô, cầm lấy chiếc gương cũ, nhìn đi nhìn lại mình. Trong gương, cô trông trẻ trung non nớt như đóa hoa mới nở, gương mặt tràn đầy collagen, cô được thừa hưởng vẻ ngoài ưa nhìn của Trương Hoa Liên, dang dấp rất tiêu chuẩn.
Cô vén lên mái tóc cắt ngang trán, đôi mắt hạnh nhân trong veo và sáng ngời, nhìn rất rạng rỡ. Cô của bây giờ, không có bởi vì làm không xong việc nhà cùng hoàn thành không xong công việc mà trở thành hoa tàn ít bướm, làn da của cô trắng nõn, lông mày coi như không cắt tỉa cũng rất thanh tú.
Dùng một câu nói, đây chính là mày ngài mắt hạnh, rất xinh đẹp.
Chỉ tiếc, mọi khi cô luôn luôn cắt mãi tóc ngang trán che đi đôi lông mày đẹp, cô lại bởi vì sự oán hận với mẹ mình, cùng với sự bất mãn đối với nhà họ Đường, cho nên toàn thân cô đều mang theo lệ khí, dáng vẻ khó mà tới gần.
Sau này, cô sẽ không để cho mình sống như kiếp trước, hèn mọn như vậy, ngu dốt như vậy.
- “Đường Duyệt, đến giờ ăn cơm rồi.”
Giọng nói của Đường Quân vang lên ở bên ngoài.
- “Thật không biết đang làm cái gì, đã trễ thế như vậy mà vẫn chưa chịu dậy, lớn hơn ta 4 tuổi mà còn cần con phải gọi chị ấy rời giường.”
Tiếng lẩm bẩm của Đường Quân còn chưa nói xong thì một cái đánh vang dội liền gõ đi qua cùng tiếng nói:
- “Tiểu Quân, sao con có thể nói chị của mình như vậy chứ!”
- “Không cho phép không biết lớn nhỏ, phải gọi là chị, có nghe hay không!”
Đường Chính Đức lời lẽ chính đáng răn dạy con trai ruột của mình.
- “Thật không biết ai mới là ruột thịt.”
Đường Quân ở trong lòng lẩm bẩm, nhưng cuối cùng cũng là không có cãi lại.
Chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.
Đường Duyệt buộc mái tóc dài của mình thành kiểu đuôi ngựa cao, so với kiểu tết hai bím tóc thông thường thì kiểu tóc đuôi ngựa này trông trẻ trung năng động hơn. Khi cô vừa đi ra khỏi phòng, trong nháy mắt cả khuôn mặt bởi vì... kiểu tóc đuôi ngựa này, còn có nụ cười cùng trong đáy mắt của cô, khiến cho ánh mặt trời bên ngoài đều sáng lên mấy phần.
- “Cha, hôm nay cha lại phải đi làm việc trên lâm trường sao? Đang là mùa hè, phải cẩn thận rắn rết côn trùng a.”
Đường Duyệt ngọt ngào dặn dò, mặc kệ Đường Chính Đức cười toét cả miệng, nói:
- “Tiểu Quân, hôm nay em đừng đi ra ngoài chơi, buổi sáng em ở trong nhà làm bài tập về nhà, buổi chiều luyện chữ, em xem cái chữ viết của em xem, thật xấu.”