Từ lúc gặp hắn tôi mới biết đến khái niệm đánh người. Căn bản vì từ trước đến nay chưa ai làm tôi chán ghét, bực bội như hắn cả. Tôi dần bị biến chất, trở nên độc ác, đanh đá hơn. Tôi liên tục tấn công hắn bằng móng tay, hết cách còn lôi răng ra cắn tay hắn.
Nhìn bàn tay hắn rất đáng sợ, vết răng của tôi sâu, máu rớm ra ngoài trộn lẫn nước bọt. Đau vậy mà hắn không mở miệng kêu ca một lời. Hắn không kêu tôi không hả dạ!
Tay giữ chặt hông tôi không cho tôi thoát ra, hắn ngồi dậy kéo sát tôi vào người hắn, để tôi ngồi lên đùi của hắn. Đùi hắn chắc thật, không có chút mỡ nào luôn, đúng dân bóng rổ có khác, đùi này mà chặt ra đem nướng bến than thì ngon tuyệt.
Tôi đối mặt với hắn, hắn đang nhìn tôi cười, điệu cười rất xấu xa, đê tiện. Khoé miệng hắn nhếch lên hoàn mĩ đến nỗi khiến trái tim thiếu nữ đập loạn, từ tôi! Môi hắn mấp máy, từng lời nói như những nốt nhạc nhảy ra:
"Hết bực chưa? Muốn cắn nữa không?"
Hắn đưa cổ ra trước mắt tôi, nói tiếp:
"Cắn chỗ này mới đau này..."
Được, dám thách thức tôi à? Cậu chọn cái chết tôi không cấm. Đang trong cơn tức giận, tôi cúi xuống gặm lấy cổ hắn. Lần này tôi cảm nhận được cả người hắn co lại, tiếng rên khẽ vang bên tai. Đau, đau đấy! Cho chừa cái tội ngu!
Cắn xong tôi mới chợt nhận ra một điều, hành động tôi vừa làm chẳng khác nào đang hickey hắn cả. Vết thương trên cổ hắn sớm thôi sẽ bầm tím nổi bật. Tôi lại bị hắn gài!
Hắn cười đều cáng, tay giữ chặt hông tôi khi tôi dãy dụa muốn thoát ra.
"Phu nhân, em đã đánh dấu anh là của em rồi, cũng phải có qua có lại chứ?"
Không để tôi kịp phản kháng hắn đã cắm mặt vào cổ tôi mυ'ŧ mạnh, trước khi rời còn cố tình đưa lưỡi liếʍ vài cái. Tôi chỉ kịp hét lên. Thôi toang rồi, chắc chắn sẽ có vết bầm, chắc chắn sẽ bị soi mói.
"Em đã mang trong mình dòng máu của anh rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh."
Hắn vừa nói cái gì đấy? Tôi nghe không lọt. Tôi không chịu được mà phát ra từ ngữ tục tĩu, vô văn hoá:
"Cậu bị n*ng à?"
Ngực tôi truyền đến cảm giác đau nhói, hắn dám cắn ngay nơi nhạy cảm của tôi. Mặt hắn rất đáng sợ, giọng nói trầm khàn tức giận:
"Lần sau dám nói bậy như thế thì tôi lột hẳn áo cậu ra để làm đấy chứ không phải trừng phạt nhẹ nhàng như này đâu!"
Tôi bất mãn:
"Cậu..."
Sau đó không dám nói tiếp vì hắn doạ:
"Tôi làm sao? Nghe rõ chưa?"
"Rõ rồi."
Không can tâm nhưng vẫn phải trả lời, không nên động vào thú đang nổi cơn điên, nó tức nó lại cắn cho thì nát đời. Tôi nhịn.
Hắn bỏ lại một cậu rồi rời đi:
"Giờ thì ngủ đi, đừng đọc truyện đêm."
Chắc chắn hắn đã đi rồi tôi mới hậm hực lẩm bẩm:
"Tên thần kinh! Cậu là mẹ tôi chắc?"
Hắn chính là tên biếи ŧɦái chứ còn ai nữa mà phải đề phòng, sau này tôi sẽ học võ, chỉ có học võ tôi mới có thể không sợ hắn, chỉ có học võ mới có thể đánh chết hắn. Ý chí trả thù trong lòng tôi càng ngày càng lớn.
***
Sáng hôm sau, hắn đi một chiếc xe đạp thể thao đến đón tôi. Chết tiệt, đang nịnh bố chở tôi đi học thì tự nhiên hắn đến. Bố mẹ tôi thấy hắn đến đón nên nhất quyết bắt tôi đi với hắn. Chân đau không đi bộ được, tôi đành leo lên xe hắn. Và đó là một sai lầm dẫn đến vô số rắc rối của cuộc đời tôi.
Hắn quá nổi bật, trên đường tôi chỉ muốn kiếm một cái bao tải để chùm vào, đừng ai thấy mặt tôi cả. Đi qua đứa con gái nào thì 99,99% sẽ bị ngoái nhìn theo. Tôi chỉ mong từ bây giờ đến cuối cấp tôi có thể sống yên ổn.
Chưa hết, đến cổng trường hắn còn bế tôi đi qua sân trường rộng lớn với bao nhiêu con mắt, vào tận lớp học, đặt tôi ngồi vào ghế an toàn hắn mới an tâm ra về. Trước khi đi còn xoa đầu tôi dặn dò:
"Nhớ học ngoan, vâng lời thầy cô nghe chưa?"
Tôi mặc kệ hắn nằm úp mặt xuống bàn né tránh những ánh mắt soi mói, những câu hỏi đến từ các bạn trong lớp.
Cầu mong tính mạng của tôi có thể an toàn. Tôi quên mất một điều rằng Trần Mạnh Toàn có một fanclub riêng rất hùng hậu. Câu cửa hiệu đó là: "Thằng nào con nào dám động đến một sợi lông của anh Toàn của bọn tao thì đừng trách bị ăn đánh."
Mấy đứa bạn thân của tôi xúm lại hỏi tới tấp.
"Mày với anh Toàn sao lại ở cùng một chỗ?"
"Hàng xóm."
"Sao anh Toàn lại chở mày đi học?"
Tôi xoè chân tay bị thương ra, chán nản trả lời:
"Ngã."
"Mày với anh Toàn rốt cuộc có quan hệ gì?"
Câu hỏi này là của Hoạ Mi, ánh mắt nó đã long lanh, nước mắt lưng chòng rồi. Tôi trả lời rất ngắn:
"Hàng xóm, thù địch."
Hoạ Mi thực chất là Hạ Mi, nhưng tôi thích gọi như kia vì nghe rất sang, còn tên kia thì nghe quê mùa lắm.
Nó ngạc nhiên hỏi lại tôi:
"Thù địch? Có thật không?"
Tôi gật đầu chắc nịch, nhìn mặt tôi giống đang ưa hắn lắm sao?
"Thật, thề."
Trong ba đứa bạn thân của tôi thì Hoạ Mi là đứa cuồng tên kia nhất, u mê hắn hơn cả chữ u mê. Phòng của Mi dán chật kín ảnh của hắn, màn hình điện thoại, ốp điện thoại, bàn phím, máy tính, bút, nhãn vở, bìa sách vở, quần áo, ngay cả qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ cũng in hình của hắn. Nó yêu thích hắn đến độ vậy mà biết tin hắn thân mật với tôi vẫn còn tỉnh táo chưa đánh tôi là may lắm rồi.
Thấy nó vẫn shock lắm, chắc tại tôi giấu nó chuyện hắn là hàng xóm nhà tôi. Hoạ Mi rất xinh, chẳng kém cạnh gì hoa khôi của trường cả, lại thân thiện đáng yêu nên ai cũng mến, đến tôi nhiều lúc cũng bị vẻ ngoài của nó làm cho mê mẩn.
Thấy nó buồn bã, tôi thương lắm, đành ôm lấy nó an ủi, nịnh nọt:
"Thôi mà, tao ghét tên đó lắm, của mày tất."
"Anh Toàn không phải của tao..."
"Hay để tao nói với đoàn kịch đổi vai nhé, mày diễn đi chứ tao cũng chẳng muốn diễn với hắn đâu. Có được không?"
Hai mắt con bé sáng bừng, có vẻ vui lắm đây, nó chưa tin hẳn, hỏi lại:
"Thật không?"
"Thật, điều làm chó."
Tôi thề thốt đủ kiểu nó mới tin, sung sướиɠ ôm chặt tôi, hôn chụt vào má tôi một cái nịnh:
"Yeahh tao yêu mày nhì, yêu anh Toàn nhất."
Đấy, lại bị so sánh với tên kia rồi. Tuy khó chịu nhưng tôi không nói gì, sợ bạn buồn. Sau đó tôi đưa nó kịch bản để nó học thuộc, hai đứa Lan và Mây cũng không tranh giành gì, dù thích hắn nhưng thấy Hoạ Mi nhà ta đau khổ thế nên không nỡ, chúng nó còn rất nhiều anh để mê.
Ngồi một lúc thì anh Nam khối trên xuống thăm tôi. Có ai còn nhớ anh Nam không? Chính là cái anh cứu tôi thoát khỏi con chó Toàn đang đuổi cắn tôi ý.
Anh vẫn dịu dàng như vậy, nụ cười toả nắng khiến tim tôi đập nhanh không trượt phát nào.
Anh nhìn tôi, lo cho tôi lắm nên khiến tôi được an ủi phần nào. Bạn bè bố mẹ chẳng ai lo, may còn có anh. Anh hỏi han tôi đủ kiểu, nào là dùng thuốc nào, có bôi thuốc thay băng đúng giờ không, ăn uống như nào,... Anh còn mua trà sữa và bánh bao cho tôi nữa, ngon đến mềm nhũn cả người.
Cạnh anh sao thời gian lại trôi nhanh đến thế, mười phút mà tôi cứ ngỡ mới có một phút. Trống vào lớp tôi lưu luyến chào tạm biệt anh. Anh vuốt tóc tôi mỉm cười, ôi cái nụ cười ấy. Tôi không mê trai, tôi chỉ mê nụ cười của anh thôi. Giọng anh ấm lắm, vang đều bên tai tôi:
"Hẹn gặp em sau nhé, bye."
"Vâng, tạm biệt anh ạ."