“A...... Không cần lại cắm, mau dừng lại tới, anh đừng......” Tô Vũ Thi hoảng sợ, cơ thể mềm nhũn uồn éo, có gắng né tránh, lại khiến côn ŧᏂịŧ càng đâm sâu hơn.
Lâm Thành nắm lấy eo của cô, không ngừng hung hăng cắm sâu hòa hợp với nơi
đang đỏ ứng trơn trượt.
“Ha a...... Mau, mau đi ra đi, chắc chắn anh ấy đã thấy.” Tô Vũ Thi vừa nói vừa nhìn về phía Tống Duy Hưng, anh ta dường như lại chơi game, chỉ còn thấy được một bên mặt.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ , Lâm Thành lại đâm mạnh vào tiêu huyệt của cô, anh rút ra một chút, rồi mãnh liệt tăng tốc hướng về phía mông cô chọc mạnh, cắm trở lại vào trong cơ thể cô, thậm chí còn phát ra âm thanh ám muội "Phạch, phạch, phạch..."
“A...... Không cần...... Lâm Thành, anh là kẻ vừa thối vừa ngu ngốc, không cần chơi em ở đậy.”
Tô Vũ Thi ngoài miệng thì mắng, mông thì lại vểnh lên càng cao, tiểu huyệt hướng về phía côn ŧᏂịŧ lớn kia đang tàn nhẫn đâm tới dùng sức kẹp chặt cắn nuốt, tiêu huyệt bị chơi vừa ngứa lại cực kỳ mẫn cảm, côn ŧᏂịŧ đút vào rút ra cọ xát, rất sướиɠ, muốn cảng thoải mái hơn.
“Như thế khít chặt như vậy, còn không phải là muốn bị chơi?”
Lâm Thành nói, một tay ôm eo cô ấy, một tay đặt trên đùi của cô, bụng dưới hung hăng đâm về mông, côn ŧᏂịŧ thô to hướng bên trong huyệt của cô chọc tàn nhẫn.
Khiến cho hoa huyệt của cô run rẩy co rút kịch liệt, miệng nhỏ a ưmh ah a kêu càng lớn, sướиɠ một hồi lâu mới nhớ đến Tống Hưng Duy, cuống quít quay đầu nhìn lại, thình lình phát hiện người đàn ông này lại dang nhìn cô, mặc dù bị cô ấy phát hiện, cũng trực tiếp mà nhìn chằm chằm xem cô.
“A...... Không cần, không cần nha!” Tô Vũ Thi cũng không biết chính mình đang không cần cái gì, ánh mắt mê ly nhìn Tống Duy Hưng, bờ mông thế nhưng nhô lên vặn vẹo đến càng tao.
Tiểu huyệt cũng không biết từ lúc nào bị côn ŧᏂịŧ thô cứng kia chơi thoải mái rồi, nhưng vẫn bị Tống Duy Hưng nhìn tê sướиɠ, lại chảy ra một chút dâʍ ɖị©ɧ.