Câu Dẫn Bạn Thân Của Bạn Trai Lên Giường

Chương 3: Anh nhẹ một chút, em chịu không nổi

Thực ra hai người cũng chưa thực sự làm với tư thế này, sau khi liếʍ mυ'ŧ, xoa nắn đôi gò bồng đào thành đủ hình dạng, anh từ trên người Tô Vũ Thi đứng lên, đỡ thân mình mềm mại của Tô Vũ Thi xoay lại, làm đầu cô ghé vào đầu giường, mông thì chổng lên cao

“Ưmh...Tư thế này thật kì quái a...” Tô Vũ Thi ngoan ngoãn ghé vào nơi đó, quay đầu nhìn chính mình dầu mông thật sự cao, rất là e lệ, khuôn mặt nhỏ đều đỏ rực lên.

Lâm Thành quỳ gối phía sau, dùng côn ŧᏂịŧ cứng rắn vỗ vỗ lên mông cô, cũng dùng đôi bàn tay thô ráp liên tục xoa nắn xoa nắn, sờ sờ mông cô và nói: “Kì quái sao? Đâu có, rõ ràng em nằm tư thế này thật mê người nha, bảo bối!”

Nói rồi dán sát vào, qυყ đầυ to lớn tiếp tục cọ xát trên mông cô, thậm chí còn cổ ý chọc chọc thêm vài cái.

“ Ahhh Ưmm Ưhh... Anh nhẹ nhẹ chút đi...... Chúng ta làʍ t̠ìиɦ như vậy, có thể hay không bị bạn của anh nghe thấy?” Tô Vũ Thi vẫn còn để ý chuyện Tống Duy Hưng còn ở bên ngoại, ở bên trong làm loại sự tình này bị nghe được, thật sự cảm thấy rất ngại.

“Cậu ta nghe thấy là chuyện của cậu ta, chúng ta làʍ t̠ìиɦ là chuyện của chúng ta.” Lâm Thành nói, ngay sau đó giơ tay lại đánh một cái ở trên mông cô, “Bảo bối, mông lại chổng lên cao chút, anh muốn bắt đầu cắm vào đây.”

“Ah.. hưmmm.... Sao anh lại có thể hư như vậy chứ?” Tô Vũ Thi cảm thấy thực hưng phấn, thân thể mềm mại như nước trên đầu giường càng nằm bò đến lợi hại hơn, cả đầṳ ѵú đều bị đè ép hết cả rồi, mông tròn càng cố gắng giương cao về phía sau.

“Anh chỉ hư đối với riêng mình em thôi, bảo bối của anh!” Lâm Thành không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bờ mông trắng như tuyết đang chổng cao của cô, đôi bàn tay hung hăng xoa nắn, đồng thời nắm lấy côn ŧᏂịŧ thô to của mình dán sát theo rãnh mông cô từ từ đi xuống, thật nhanh đã chạm đền tiểu huyệt ướŧ áŧ mềm mại của cô.

“Nước đã ra nhiều như vậy sao? Cơ thể của em thật nhạy cảm a. Có phải rất muốn bị cắm vào hay không hả?” Lâm Thành vừa cười vừa hỏi, qυყ đầυ to lớn để ở cửa tiểu huyệt nhỏ mà cọ xát thô bạo, nơi đó chảy ra rất nhiều nước, khiến cho cả một vùng đều trở nên lầy lội, lênh láng mà trơn trượt.

"Hưm, ưhhh không có đâu, em không muốn một chút nào cả,... A a, anh anh mau rút ra đi!" Tô Vũ Thi cố ý trả lời bằng giọng nói nũng nịu.

Đương nhiên Lâm Thành sẽ không chịu đem côn ŧᏂịŧ đang cắm trong tiểu huyệt thít chặt của cô mà rút ra, ngược lại càng đem côn ŧᏂịŧ thúc vào càng sâu hơn vào tiểu huyệt non mềm của cô, tàn nhẫn đâm vào thật mạnh mà cọ xát.

Anh cũng xấu xa mà xoa nắn, sờ soạng, bóp mông cô không ngừng.

"Này..... Lâm Thành anh sao vậy? Nhanh lên làm em, nhanh lên đi mà...." Tô Vũ Thi muốn nhanh chóng kết thúc cuộc làʍ t̠ìиɦ này, cô thật sự sợ người ngồi bên ngoài sẽ nghe thấy, rất xấu hổ, mặt khác vì Lâm Thành vuốt ve làm cho tiểu huyệt phía dưới của cô rất ngứa, rất muốn được côn ŧᏂịŧ to lớn đó cắm vào.

"Ừ, anh ngay lập tức thỏa mãn em, làm cho em sướиɠ đây.” Lâm Thành nói lời thô bỉ, mà kia căn côn ŧᏂịŧ thô to nhắm đúng ngay lỗ nhỏ hẹp của cô mà cắm sâu vào, một chút tạm dừng khi vừa vào đến nhưng rồi lại nhanh chóng mà di chuyển, cắm sâu vào rồi rút ra một cách liên tục, dồn dập.

“Ahn...... A...... Ha a a...... ô..ô... Ô......” Tô Vũ Thi sung sướиɠ rêи ɾỉ nhưng lại nhớ đến Tống Hưng Duy còn ở bên ngoài, lại xấu hổ cố gắng nhanh chóng mà che lại miệng nhỏ.

Nhưng một tay vịn vào đầu giường thực sự là không thể nào giữ vững được, phía sau bị Lâm Thành cắm rút, thân mình mềm mại của cô quả thật là muốn nghiêng cả qua một bên.

Vì thế, cô lại bỏ tay che trên miệng, cố gắng dung cả hai nắm chặt đầu giường, thân mình nằm ở mặt trên, còn mông tròn đang bị anh cắm vào thì lại cố mà vặn vẹo, dốc hết sức lực đưa về sau để cho qυყ đầυ to lớn đó đâm càng sâu hơn.

Còn về miệng nhỏ, cô cố gắng hết sức mà nhỏ giọng rêи ɾỉ, nhưng càng muốn kiềm chế thì lại càng khó chịu được, “Ahn a...... Anh nhẹ lại, nhẹ lại chút a...em chịu không nổi... Aaa......”