Anh Em Tốt Của Bạn Trai Là Cầm Thú

Chương 5: Thay bạn tốt an ủi cơ thể ᗪâʍ Đãиg của bạn gái anh ta (H)

Bạch Vũ Ngưng không thể vùng vẫy, cô cảm thấy như thể mình sắp bị hành quyết trong giây lát, trong cơn đau bị Tần Lãm kéo, cô đã chuẩn bị tâm lí khi sắp bị bạn trai bắt gặp.

“Đừng để bạn trai em chờ lâu, vừa làm vừa đi vừa mở cửa, để bạn trai em nhìn xem bộ dáng dâʍ đãиɠ khi hoan ái của em, để Lan Thác biết âʍ ɦộ nhỏ của bạn gái mình có bao nhiêu nước da^ʍ, à mà không được, lỗ nhỏ của em chỉ có thể để anh ngắm nhìn"

Sau vài giây căng thẳng chờ đợi án tử hình đến, Bạch Vũ Ngưng vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa, sau khi vặn cửa vài lần, tiếng gõ cửa "Cốc cốc" lại vang lên lần nữa.

“Nhìn sợ hãi chưa kìa, bảo bối, lúc anh vào đã khóa cửa rồi.” Tần Lãm cúi đầu cắn vành tai trắng như ngọc của cô, phả ra hơi thở nóng bỏng ngứa ngáy bên tai cô.

"Mau! Gọi chồng đi!" Tần Lãm hung ác thì thầm "Ngoan, chỉ cần em nghe lời anh, anh sẽ che giấu cho em, Hạ Lan Thác sẽ không bao giờ phát hiện ra."

Anh chỉ muốn huấn luyện cô gái nhỏ dâʍ đãиɠ này từng chút một phục tùng anh, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh, tại sao cô lại thích Hạ Lan Thác chứ? Cô chỉ có thể là của hắn Tần Lãm, anh muốn chiếm đoạt cả thân thể cùng linh hồn của cô!

“Đừng!” Nhưng Bạch Vũ Ngưng không dễ nghe theo như vậy, lần này cô kiên quyết phản kháng.

“Vũ Ngưng?” Tiếng gõ cửa của Hạ Lan Thác lại vang lên, từng tiếng từng tiếng một giống như những nhát dao sắc bén kề sát cổ Bạch Vũ Ngưng, khiến cô toàn thân run lên.

"Đừng? Vậy thì anh sẽ mở cửa cho bạn trai của em xem hai chúng ta có bao nhiêu mặn nồng ân ái! Hãy để anh ấy xem em đang lêи đỉиɦ như thế nào với anh! Ai bảo anh ấy lại để cho cô bạn gái của mình cô đơn đói khát như vậy, chính anh ấy đã để em phải tìm đến người anh em tốt này để an ủi cơ thể dâʍ đãиɠ của em."

Tần Lãm vừa ác ý đe dọa, vừa cầm qυყ đầυ to lớn của mình chọc chọc miệng lỗ của cô, chất nhờn do qυყ đầυ tiết ra cùng với dâʍ ɖị©ɧ do lỗ hoa của Bạch Vũ Ngưng phun trào lẫn lộn với nhau, kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy nóng bỏng khiến Bạch Vũ Ngưng phải ôm chặt lấy cơ thể người đàn ông.

Cô chớp chớp mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống từ đôi mắt đỏ hoe, một giọng nói nghẹn ngào vì suy sụp xen lẫn với tiếng rêи ɾỉ cố nén phát ra từ giữa những kẽ ngón tay của cô “Xin hãy thả tôi ra, Tần Lãm, hức... Tại sao anh lại hành hạ tôi như thế này, a, tại sao!"

Tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Bạch Vũ Ngưng giống như một đứa trẻ bị bắt nạt càng khiến Tần Lãm cảm thấy có chút thương hại cô.

Nhưng đồng thời, ham muốn bạo lực muốn tra tấn và tàn phá cô càng bùng cháy mãnh liệt trong anh.

Tần Lãm nâng khuôn mặt đẫm lệ của cô lên, dùng ngón cái thô ráp lau đi nước mắt trên má cô, đưa lên đầu lưỡi liếʍ liếʍ, nếm qua vị mặn, trầm giọng nói “Ngu xuẩn, đương nhiên là bởi vì anh yêu em."

Những lời yêu thương nhẹ nhang được phát ra từ miệng Tần Lãm càng khiến Bạch Vũ Ngưng run sợ.