Chương 4: "Tôi biết sai rồi, xin cậu, bỏ qua cho tôi đi!"
Thấy vậy, đôi mắt của Thời Tu Văn mở to kinh hãi. Âʍ ɦộ của anh còn mỏng manh, yếu ớt hơn của con gái, đến một ngón tay cũng khó nhét vừa, vật to như vậy sao có thể nuốt nổi?
"Không, đừng!"
Thời Tu Văn liên tục lắc đầu, cầu xin:
"Tôi biết sai rồi, xin cậu, bỏ qua cho tôi đi!"
"Ồ?"
Nghe người đàn ông nói như vậy, Nghiêm Minh Thần bắt đầu có hứng thú:
"Vậy thì thầy Thời nói cho tôi biết,chính mình sai cái gì?"
"Tôi. . . "
Thời Tu Văn há miệng, không biết nên trả lời như thế nào. Anh không biết mình sai ở đâu, có lẽ sai lầm lớn nhất của anh là đến ngôi trường này dạy học, xuất hiện trước mặt những tên này.
"Thầy Thời nói biết sai, chẳng lẽ là đang đùa tôi sao?"
Nghiêm Minh Thần híp mắt, tiếp tục nói:
"Thầy đùa nghịch ngư vậy, tôi không vui chút nào đâu."
"Không."
Thời Tu Văn liên tục phủ nhận.
“Vậy thầy nói đi, mình làm sai cái gì?”
Nghiêm Minh Thần tiếp tục hỏi.
"Tôi sai. . . "
Thời Tu Văn dừng một chút, sau đó không chút do dự đáp:
"Lỗi của tôi, là không nên cự tuyệt cậu."
Nghiêm Minh Thần cười:
"Thầy nói không nên từ chối tôi? Chả nhẽ thầy thích tôi rồi?"
Thời Tu Văn bất lực gật đầu.
Làm sao anh có thể thích nam sinh đã làm nhục mình đến cùng cực này? Nhưng lúc này anh không còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu.
"Thì ra là thầy thích tôi!"
Nghiêm Minh Thần càng cười càng sâu:
"Vậy thì càng nên ăn đại côn ŧᏂịŧ của tôi”
“Thầy thích tôi như vậy, hẳn là muốn tôi trở thành nam nhân đầu tiên của mình có phải không?"
Ngay lập tức có tiếng cười của đám con trai xung quanh.
"Ha ha ha, logic của đại ca tuyệt đối quá lợi hại rồi!"
"Còn phải nói, đại ca của chúng ta không chỉ có so với người khác đánh giỏi hơn, tư duy so với người khác còn lợi hại hơn nữa kìa!"
"Đại ca không phải dựa vào miệng. Rõ ràng là thầy Thời của chúng ta nhìn thấy côn ŧᏂịŧ bẩm sinh của đại ca nên cầu xin đυ. đây mà!"
"Đúng, đúng, đúng!"
Câu cuối cùng đã nhận được sự tán thành la ó và vỗ tay từ tất cả nam sinh có mặt, thậm chí một số còn trực tiếp huýt sáo.
"Mấy người……"
Thời Tu Văn nghe tiếng huýt sáo vang lên đinh tai nhức óc, đôi mắt đẹp của anh vì tức giận mà có chút ngấn nước, tràn đầy vẻ khó tin.
Nhưng anh càng như vậy, người ta lại càng không nhịn được muốn đè xuống, không ngừng ȶᏂασ, trên làn da trắng bóng của anh để lại những vết bầm tím lớn, khiến cho đôi mắt đẹp như ngọc của anh chảy ra nước mắt.
Đôi mắt của Nghiêm Minh Thần nhuốm đầy du͙© vọиɠ sâu sắc, hắn áp chế cảm giác bá đạo muốn bóp nát người khác, khép ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, trực tiếp cắm vào âʍ ɦộ của Thời Tu Văn.
"Ah!"
Thời Tu Văn hét lên, hoàn toàn không ngờ rằng ngón tay của đối phương không hề báo trước mà đâm vào, trong nháy mắt kéo căng cái lỗ hẹp đến cực điểm.
"Sao lại chặt như vậy?"
Nghiêm Minh Thần cau mày, vốn tưởng rằng người đàn ông chảy nhiều nước như vậy sẽ dễ dàng nuốt hai ngón tay của mình, nhưng không ngờ cái lỗ nhỏ này lại dị thường chặt, chỉ ăn hai ngón tay đã là quá sức rồi.
"Ba!"
Nghiêm Minh Thần đưa tay ra và vỗ vào mông Thời Tu Văn:
"Thả lỏng, kẹp chặt như vậy làm gì?"
"Hừ hừ!"
Thời Tu Văn khịt mũi, theo bản năng thả lỏng huyệt đạo để ngón tay của Nghiêm Minh Thần có thể co duỗi thuận lợi. Vì tạm thời không có cách nào phản kháng, anh chỉ có thể cố gắng ngoan ngoãn nhất có thể để bớt đau đớn.
Nghiêm Minh Thần hài lòng gật đầu, nói như đối xử với thú cưng:
“Lúc này mới nghe lời!”
Nói xong, hắn chậm rãi đưa hai ngón tay vào, chạm vào màиɠ ŧяiиɧ rồi dần dần rút ra. Lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, càng ngày càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ lỗ nhỏ của Thời Tu Văn, rất nhanh liền tràn lan một mảng.
Kɧoáı ©ảʍ do ngón tay cọ xát vào hoa huyệt mang đến kɧoáı ©ảʍ chậm rãi quét qua toàn thân người đàn ông, Thời Tu Văn cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra tiếng rêи ɾỉ xấu hổ. Tuy nhiên, du͙© vọиɠ của bản thân hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của anh, chỉ trong một thời gian ngắn, anh gần như bị đánh bại.
"Hừ... a... ừm... a..."
Thời Tu Văn cam chịu buông môi ra, phát ra ngọt ngào rêи ɾỉ.
Côn ŧᏂịŧ của Nghiêm Minh Thần càng trở nên cứng hơn sau khi được tiếng rêи ɾỉ của người đàn ông, hắn qua loa bỏ thêm một ngón tay, tùy tiện thọc vài cái, sau đó hắn đỡ côn ŧᏂịŧ của mình và ấn qυყ đầυ vào khe hở mềm mại ẩm ướt kia.
"Không, đừng, buông tôi ra!"
Ngón tay đột nhiên rời khỏi làm không khí lạnh lẽo tràn vào, Thời Tu Văn cố gắng tỉnh táo khỏi du͙© vọиɠ, nhìn côn ŧᏂịŧ thô to áp vào hoa huyệt của mình, liều mạng lắc đầu, phản kháng và giãy giụa đến cùng. Trong mắt các nam sinh, hành động đó lại thật nực cười, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Ngoại trừ Thời Tu Văn và Nghiêm Minh Thần, hầu hết mọi người có mặt đều nín thở, chờ xem âʍ ɦộ của người đàn ông được mở ra như thế nào.
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, ©ôи ŧɧịt̠ nổi đầy gân xanh từ từ đút vào cái lỗ nhỏ đang đóng mở vì hồi hộp và sợ hãi của Thời Tu Văn.
"Ahhh!"
Thời Tu Văn liên tục hét lên, nửa người dưới đau như bị dao cắt ra, ngay cả ngón chân cũng co rút lại một chỗ vì đau.
Bởi vì khuếch trương không có làm đến nơi đến chốn nên tiểu huyệt chặt chẽ đến lạ thường, côn ŧᏂịŧ của Nghiêm Minh Thần chỉ nhét được vào một phần qυყ đầυ, Thời Tu Văn đau đớn lại đẩy ra một nửa.
Nghiêm Minh Thần cau mày không vui vì nhập cuộc không thành, hắn vỗ vào mông người đàn ông vài cái, nhào nặn vài cái rồi duỗi thẳng háng ra, dùng sức đẩy côn ŧᏂịŧ của hắn lên phía trước.
Lần này, qυყ đầυ cuối cùng cũng được đút vào một cách trơn tru, không bị chặn lại nữa. Còn cái lỗ nhỏ nuốt chửng lấy qυყ đầυ thì bị ép mở rộng gấp mấy lần, các nếp gấp của lỗ đều căng ra, căng ra thành một lớp màng thịt màu hồng nhạt, ôm lấy côn ŧᏂịŧ của nam sinh một cách đáng thương.