Chương 2: Thẳng thước trừu đầṳ ѵú tiểu huyệt, bị đánh tới triều xuy
Sự cố ngoài ý muốn đến rồi đi còn nhanh hơn, bảy nam sinh khác nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có Nghiêm Minh Thần là lộ ra vẻ mặt mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
Vừa rồi hắn thấy Thời Tu Văn giãy giụa, liền nhanh chóng ngậm lấy hoa tâm mảng manh yếu ớt kia.
Bộ phận nhạy cảm và không thể chạm tới nhất trên cơ thể anh đột nhiên bị bao trùm trong cái miệng ẩm ướt và ấm áp, sự phản kháng khó khăn lắm mới có được của Thời Tu Văn trong nháy mắt sụp đổ, chỉ để lại tiếng rêи ɾỉ nửa vời bị quả cầu chặn lại.
Vì sự cố bất ngờ này, các nam sinh phải dùng lực để ngăn chặn sự phản kháng của Thời Tu Văn. Nhưng Nghiêm Minh Thần dường như không quan tâm, hắn cảm nhận từng trận run rẩy của hoa tâm trong miệng của mình, cho đến khi cơn run rẩy gần như biến thành một cơn co thắt, hắn mới buông lõi hoa đã sưng lên thành như hạt đậu phộng, lại một lần nữa đem đầu lưỡi trơn tru tiến vào trong tiểu huyệt đã mở hoàn toàn.
Hai chân của Thời Tu Văn bị liếʍ trở nên yếu ớt nhũn ra, nơi chưa từng được chạm vào lại bị chơi đùa như thế này, âʍ ɦộ nhạy cảm của anh hoàn toàn không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy, từng dòng chất lỏng trong suốt như pha lê không ngừng chảy ra, tất cả đều chảy vào miệng của Nghiêm Minh Thần.
Trước đây, Nghiêm Minh Thần chơi với đủ loại đàn ông cùng phụ nữ, nhưng số lần hắn chủ động liếʍ hạ bộ của người khác có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu đặt ở ngày bình thường, có ai đó dám đổ nước da^ʍ vào miệng Nghiêm Minh Thần, hắn nhất định sẽ cho người đó một bạt tai rồi đánh cho đối phương không tìm được đường về nhà luôn.
Nhưng không biết vì sao, nếu như người này là Thời Tu Văn, hắn ngược lại cảm thấy mùi vị này cũng không đến mức không thể chấp nhận được.
Nghiêm Minh Thần đã yêu Thời Tu Văn ngay từ cái nhìn đầu tiên, đơn giản vì người đàn ông trẻ tuổi xinh đẹp này rất hợp với khẩu vị của hắn.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, thiếu gia hắn ngay lần đầu tiên chủ động ra tay, liền nhận lại được sự cự tuyệt. Nếu không phải người đàn ông này thẳng thừng từ chối sự theo đuổi của hắn mà không chút do dự, hắn cũng sẽ không tức giận mà gọi nhiều người như vậy. Có lẽ trong lòng những người như Nghiêm Minh Thần, tình cảm không đáng nhắc đến so với thể diện. Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy mình đối với người đàn ông này còn kiên nhẫn hơn so với những người khác.
Mãi cho đến khi âʍ ɦộ của Thời Tu Văn bị liếʍ ướŧ áŧ không ngừng co rút, dâʍ ŧᏂủy̠ không thể kiểm soát được chảy ra tứ phía, Nghiêm Minh Thần mới hài lòng liếʍ môi, cười khúc khích chọc ngón tay vào tiểu huyệt của nam nhân đi vào.
Còn chưa đợi ngón tay hoàn toàn đi vào, Nghiêm Minh Thần đã cảm giác bị chặn lại, một lớp màиɠ ŧяiиɧ mỏng đột nhiên xuất hiện trong cơ thể Thời Tu Văn.
"Không không không..."
Thời Tu Văn lấy lại lý trí, liều mạng lắc đầu ngăn ngón tay của Nghiêm Minh Thần lại, nhưng tiếng hét của anh đã bị quả cầu miệng chặn lại hoàn toàn, lọt vào tai của những người xung quanh chỉ còn lại tiếng nức nở cố nén, làm cho khung cảnh trở lên ướŧ áŧ vô cùng, thân dưới của vài nam sinh thậm chí có xu hướng cương lên.
Nghiêm Minh Thần chỉ thăm dò bằng đầu ngón tay, gặp được màиɠ ŧяiиɧ liền không đi vào sâu hơn nữa. Dù sao cái này thật sự là hiếm có, cho nên dùng côn ŧᏂịŧ của hắn chọc chọc nó là chuyện đương nhiên, làm sao có thể đơn giản như vậy dùng ngón tay qua loa được.
Hắn liếc nhìn đứa em trai đang dựng lều bên dưới, bỗng nhiên nổi hứng muốn chơi đùa, theo tầm nhìn của hắn, nhìn thấy một cây thước mà Thời Tu Văn dùng trong lớp, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng.
"Hạo Tử, giúp tôi cởϊ áσ sơ mi của thầy Thời đi."
Nghiêm Minh Thần vừa nói vừa đi đến bục giảng, đem đồ vật hắn nhìn trúng trở lại.
Những nam sinh khác đứng ở một bên xem miệng lưỡi cũng đã khô khốc, số ít giữ tay chân của Thời Tu Văn không có lệnh của Nghiêm Minh Thần, cũng không có gan lén lút trộm sờ mó, dù sao đại ca cũng chưa chơi nên bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn, không dám có bất kỳ ý nghĩ nào khác.
Nghiêm Minh Thần đột nhiên đưa ra cơ hội chấm mυ'ŧ, Hạo Tử ngay lập tức phấn chấn, vui vẻ tiến lên một bước, từ từ xé chiếc áo sơ mi trên người Thời Tu Văn sang hai bên.
Từng chiếc cúc áo lần lượt rơi xuống, khuôn ngực trắng nõn săn chắc cùng hai núʍ ѵú nhỏ hồng hào của nam nhân nhanh chóng hiện ra trước mặt mọi người.
“Ừng ...ực…”
Hạo Tử nuốt nước bọt, lấy danh nghĩa cởi cúc áo, nhanh chóng dùng hai tay bóp đầṳ ѵú của Thời Tu Văn.
Nghiêm Minh Thần nhìn thấy tất cả, nhưng hắn không quan tâm, hắn quay lại bên cạnh Thời Tu Văn, lấy một cây thước bắt đầu vẽ những vòng tròn trên bộ ngực trần của người đàn ông.
Khi cạnh thước chạm vào núʍ ѵú hồng hào, Thời Tu Văn khẽ run lên, theo bản năng trốn sang một bên, Nghiêm Minh Thần chính là đang chờ đợi giờ phút này, chỉ thấy tay phải hắn nhấc lên, thước gỗ đột nhiên đáp xuống núʍ ѵú mẫn cảm. .
Cơn đau xen lẫn cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ ập vào não Thời Tu Văn, làm cơ thể anh run lên dữ dội.
Thấy vậy, cảm giác muốn bạo ngược người đang nằm trên bàn của Nghiêm Minh Thần đột nhiên trỗi dậy, sau đó hắn không ngừng thả cây thước xuống đầṳ ѵú mỏng manh của người đàn ông cho đến khi đầṳ ѵú từ hồng chuyển sang đỏ tươi, sau đó mới dần dần giảm bớt lực, chuyển từ quất sang xoa.
Thời Tu Văn không bao giờ biết rằng cơ thể anh thực sự có thể tạo ra kɧoáı ©ảʍ khi bị hành hạ, mỗi trận đòn đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh của anh, cơn đau từ đầṳ ѵú mang đến cảm giác nóng bỏng mà anh chưa bao giờ cảm thấy xông lêи đỉиɦ đầu. Thời Tu Văn chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong huyệt chảy ra càng lúc càng kịch liệt.
Nghiêm Minh Thần thu lại mọi phản ứng của người đàn ông vào trong mắt, không khỏi âm thầm cảm khái nam nhân thực sự là một báu vật. Hắn trượt thước xuống rốn của Thời Tu Văn, đến bụng dưới thì chậm rãi dừng lại, sau đó hơi nâng thước lên, vỗ xuống huyệt khẩu mọng nước.
"Haa...!"
Thời Tu Văn bị bất ngờ cong người lên, đột nhiên ở trên bàn bắn ra nước da^ʍ.
Mấy nam sinh nhìn đến trợn tròn cả mắt lên, trước đây bọn họ đã nhìn thấy Nghiêm Minh Thần thay nhau cặp kè với rất nhiều nam nữ, đây là lần đầu tiên họ thấy đại ca của mình giở trò đồϊ ҍạϊ như vậy nên đều tán dương mưu kế của đại ca hơn.
Được cổ vũ, Nghiêm Minh Thần càng thêm không kiêng nể gì cả, lần này hắn nhắm cây thước vào hộŧ ɭε rồi dứt khoát quật xuống không biết nặng nhẹ.
Hộŧ ɭε không khác gì những nơi khác, chẳng những rất tinh tế, lại còn cực kỳ nhạy cảm, làm sao có thể chịu được đòn đánh mạnh như vậy? Thời Tu Văn đột nhiên từ trên bàn ưỡn người lên, suýt chút nữa thoát khỏi mấy người khống chế, sắc mặt trong nháy mắt trở lên tái nhợt, trong nháy mắt nước mắt trào ra, toàn thân từ đầu đến chân, mỗi một tấc da thịt, mọi tế bào đều kêu gào vì đau đớn.