Chương 3: Tàn cục
Kiếp này Lăng Tuyết Quân không muốn giống kiếp trước nữa, bị Quận chúa nhìn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên khi vừa xuống xe ngựa, quay đầu lại liền nói với lão phu nhân rằng muốn dẫn mình đến kinh thành. Nàng nghĩ hay là không nên lộ diện, cố gắng giấu mình đi, đừng khiến cho Quận chúa chú ý nữa. Cho nên, khi mọi người đứng dậy ra cửa, nàng bảo mình đi tìm khăn tay, cố ý lùi lại ở phía sau, đợi mọi người ra cửa thì nàng mới chậm rãi đi theo.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Lăng Ngọc Nhu đi tới trước mặt mình. Nàng vội vàng đuổi theo, kêu Lăng Ngọc Nhu: "Nhị tỷ, Quận chúa sắp đến rồi, sao tỷ còn ở đây?"
Nghe được giọng nói của Lăng Tuyết Quân, Lăng Ngọc Nhu quay mặt lại, mỉm cười nhạt với nàng, nhỏ giọng nói: "Không sao, để cho bọn họ đi trước, ta từ từ đi qua cũng được."
Lăng Tuyết Quân nhìn dáng vẻ rụt rè của Lăng Ngọc Nhu, trong lòng đột nhiên khẽ động. Lăng Ngọc Nhu tính tình yếu đuối, miệng vụng về mà lại thẹn thùng, không dễ nổi bật. Kiếp trước, trước khi nàng được làm mai, Quận chúa cũng đem nàng ta đưa đến kinh thành, muốn tìm một nhà chồng tốt ở trong kinh cho nàng ta.
Nhưng sau khi nàng ta đến kinh thành, bởi vì không giỏi ăn nói, mà còn không hiểu cách giao tiếp, các quý nữ đều chê nàng ta có hơi nhỏ nhen, không thích kết giao với nàng ta, cho nên nàng ta càng thêm tự ti, về sau thậm chí còn không muốn ra ngoài. Nàng ta ở kinh thành ngây người hơn một năm mà vẫn im hơi lặng tiếng, cuối cùng vẫn dựa vào Lăng Xương Cẩn ra mặt, tìm cho nàng một tiến sĩ vừa mới vào nghề. Hai người thành thân không lâu, tiến sĩ kia được bổ nhiệm làm Tri phủ Nhựt Dương, nàng ta cũng theo trượng phu đi đến Nhựt Dương. Cho đến ngày Lăng Tuyết Quân chết, cũng chưa từng gặp lại Nhị tỷ của mình. Nàng chỉ biết lúc trước khi Lăng Ngọc Nhu xuất giá, trong lòng cực kỳ uất ức, chỉ là không biết sau khi nàng ta có sống tốt không khi đến Nhựt Dương.
Kiếp này, nếu Quận chúa vẫn muốn mang một cô nương hồi kinh từ Phong Dương, Lăng Tuyết Quân hy vọng Lăng Ngọc Nhu có thể theo nàng quay về. Tuy dung mạo của Lăng Ngọc Nhu kém hơn Lăng Tuyết Quân một bậc, nhưng cũng có dáng vẻ dịu dàng thanh tú; tuy không giỏi ăn nói, nhưng lại thông minh hiếu học, đặc biệt là vẽ rất giỏi. Nếu nàng ta vào kinh, được Quận chúa chăm chút tỉ mỉ. Dưới sự dạy dỗ này, nói không chừng nhất định sẽ nâng cao khả năng đối nhân xử thế, lại dựa vào nàng ta vẽ đẹp, không lo không có được một tí thanh danh nào ở trong kinh. Kể từ đó, nhân duyên kiếp này của nàng ta tất nhiên sẽ không uất ức như kiếp trước.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân vội vàng tiến lên khoác tay Lăng Ngọc Nhu, cười nói: "Nhị tỷ, vậy chúng ta mau đi nghênh đón Quận chúa đi. Nghe nói Quận chúa rất hiểu cách vẽ tranh thưởng họa, khi nào Nhị tỷ rảnh rỗi thì có thể lấy tranh của mình ra, thỉnh nàng chỉ một hai cái."
"Ta vẽ nguệch ngoạc lung tung, nào dám lấy đi làm ô uế mắt của Quận chúa chứ." Lăng Ngọc Nhu ôn nhu cười cười.
"Nếu Nhị tỷ cảm thấy mình vẽ không đủ tốt, thì mới cần cao nhân như Quận chúa chỉ điểm tỷ đấy." Lăng Tuyết Quân nhìn Lăng Ngọc Nhu, cười nói, "Nhị tỷ, nếu có thể được Quận chúa chỉ điểm, tài vẽ của tỷ nhất định sẽ tiến bộ hơn rất nhiều."
Quận chúa là người yêu tài năng, nếu Lăng Ngọc Nhu có thể biểu hiện ra mặt sự thông minh hiếu học của nàng, chắc là sẽ được nàng ấy đối đãi khác đi một chút, đến lúc đó cũng dễ thuyết phục nàng ấy dẫn Lăng Ngọc Nhu về nhà.
Lăng Ngọc Nhu không để ý chuyện khác lắm, nhưng hết lần này tới lần khác cực kỳ coi trọng chuyện học vẽ, khi nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, nàng ta do dự một lát, rốt cuộc gật gật đầu, nói: "Vậy khi nào Quận chúa chúng ta rảnh rỗi, ta sẽ chọn mấy bức họa đến chỗ Quận chúa hiến tặng sự xấu xí này, mời nàng chỉ điểm."
"Đúng là vậy đấy." Lăng Tuyết Quân cười hì hì nói, "Đúng rồi, Quận chúa sợ là đã vào cửa rồi. Nhị tỷ, chúng ta mau qua đi."
"Được." Lăng Ngọc Nhu gật đầu.
Hai cô bé liền nắm tay nhau chạy ra ngoài cửa. Đến bên cửa, Lăng Tuyết Quân buông tay Lăng Ngọc Nhu ra, thúc giục nàng ta nhanh chóng tiến lên, còn mình lại trốn ở phía sau. Nàng ta đi ra cửa, vừa ngước mắt, liền thấy Quận chúa đang đạp ghế mềm xuống xe ngựa.
Lăng lão phu nhân vội vàng dẫn mọi người tiến lên hành lễ.
Quận chúa thấy Lăng lão phu nhân muốn bái lễ, vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy, cười nói: "Lão phu nhân không cần đa lễ." Dứt lời lại xoay người, bảo Lăng Khâm tiến lên hành lễ với tổ mẫu.
Tính ra, đã ba bốn năm rồi Lăng lão phu chưa từng thấy Lăng Khâm. Hôm nay thấy tiểu thiếu niên này, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú[1], trong lòng cực kỳ vui mừng, vội vàng ôm hắn vào lòng, thân thiết một hồi lâu, mới gọi đám người Quận chúa vào phủ.
[1] Mi thanh mục tú: Từ gốc "眉清目秀", [ có nét thanh tú ] mô tả lông mày, đôi mắt và khuôn mặt của một người đẹp.
Lần này Quận chúa trở về huyện Phong Dương, là dẫn Lăng Khâm về quê chữa bệnh. Lăng Khâm từ nhỏ đã có chứng thở khò khè, mặc dù đã được danh y chẩn trị trong kinh, nhưng vẫn không thấy dứt hẳn, lúc nào cũng bị tái phát, hơn nữa khi phát tác, cả người hình như không thở nổi, khiến Quận chúa sợ tới mức gần chết.
Tình cờ, Lăng Xương Ngạn biết một vị đại sư Từ Tín ở ngoại ô Thọ Ân tự ở ngoại ô Phong Dương, học được bí kíp chữa bệnh thở khò khè. Hắn chữa khỏi chứng thở khò khè của không ít người ở mấy huyện lân cận Phong Dương, cho nên liền viết thư cho Lăng Xương Cẩn biết chuyện này.
Quận chúa thương yêu nhi tử mình như thế nên khi vừa nghe được tin tức này, lập tức dẫn nhi tử chạy tới huyện Phong Dương, hy vọng bệnh của Lăng Khâm có thể sớm trị tận gốc. Cho nên, vừa vào phòng ngồi xuống không lâu, Quận chúa liền hỏi Lăng lão phu nhân chuyện đi Thọ Ân tự mời Từ Tín đại sư chẩn trị cho Lăng Khâm. Nói đến đây, vẻ mặt nàng lo lắng nói: "Sau khi nhận được thư của Xương Ngạn, ta cũng hỏi thăm đại sư Từ Tín này, nghe nói hắn quả thật có phương thuốc chữa chứng thở khò khè. Tuy nhiên, tính tình của đại sư Từ Tín này có vài phần kì lạ, nghe nói có người vì không hợp nhãn duyên của hắn mà bị cự tuyệt chẩn đoán. Nghe được chuyện này, trong lòng ta cũng hơi thấp thỏm, cũng không biết Khâm nhi có hợp nhãn duyên của hắn hay không? Nếu hắn không chịu chẩn trị thì phải làm sao bây giờ?"
"Quận chúa chớ nóng vội." Lăng Xương Ngạn cười nói, "Nếu Xương Ngạn đã dám viết thư mời các ngươi đến, thì đã nắm chắc rằng đại sư Từ Tín có thể chẩn trị cho A Khâm."
"Ồ?" Quận chúa vội vàng hỏi, "Nhị thúc có cách gì à?"
Lăng Xương Ngạn chỉ chỉ Doãn thị đang ngồi ở dưới, nói: "Đại sư Từ Tín và phụ thân của đệ muội Doãn lão phu tử là bạn tri kỷ nhiều năm. Chỉ cần đệ muội ra mặt dẫn A Khâm đi chữa bệnh, Từ Tín đại sư nhất định sẽ không từ chối."
Doãn thị cũng ở một bên gật gật đầu, ý cười ngâm nga nói: "Quận chúa yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ dẫn A Khâm đi Thọ Ân tự."
"Vì sao chiều nay không đi?" Trong lòng Quận chúa có hơi sốt ruột, hận không thể lập tức để Từ Tín đại sư chẩn bệnh cho Lăng Khâm.
Doãn thị cười đáp: "Từ Tín đại sư này tuổi đã cao, qua buổi trưa thì tinh lực không đủ. Hắn sợ mình nhìn không chính xác bệnh, cho nên qua buổi trưa là sẽ không chẩn bệnh nữa."
"A, thì ra là như vậy a." Quận chúa hiểu rõ gật đầu, lại cười nói với Doãn thị, "Vậy làm phiền Tam đệ muội."
Doãn thị vội vàng xua tay nói: "Đều là người một nhà, Quận chúa cũng đừng khách khí với ta."
"Được rồi! Vậy thì ta sẽ không bao giờ khách sáo nữa." Quận chúa cười nói.
"Đúng vậy." Doãn thị liên tục gật đầu.
Thấy chuyện chẩn bệnh cho Lăng Khâm đã được sắp xếp ổn thỏa, trái tim của Quận chúa treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Rảnh rỗi không có việc gì, nàng liền nói với đám người Lăng lão phu nhân về việc mình nghe được một ít chuyện kỳ dị trong kinh. Người một nhà ngồi vây quanh nói cười, cũng vui vẻ hòa thuận.
Ngày hôm sau lúc đầu giờ Mão, Doãn thị liền phái người đến gọi Lăng Tuyết Quân rời giường, để cho nàng đi cùng mình, Quận chúa, và Lăng Khâm đi Thọ Ân tự. Lăng Tuyết Quân vốn không muốn đi, nhưng mẫu thân đã có lệnh, nàng không thể không theo, nàng muốn gọi Lăng Ngọc Nhu, để cho nàng ta tiếp xúc với Quận chúa nhiều hơn, nên tự chủ trương bảo Thanh Nha đi gọi Lăng Ngọc Nhu.
Thấy Thanh Nha đến truyền lời, Chu thị và Lăng Ngọc Nhu cho rằng đây là ý của Doãn thị, liền gật đầu đồng ý. Đợi Lăng Ngọc Nhu rửa mặt chải đầu mặc đồ xong, Chu thị gọi Lăng Ngọc Nhu đến chỗ Quận chúa và Lăng Khâm ở, chờ hai người cùng nhau ra ngoài.
Quận chúa thấy Lăng Ngọc Nhu đến, liền bảo nàng cùng nhau ăn sáng, rồi hỏi mấy thứ tiêu khiển ngày thường của Lăng Ngọc Nhu. Lăng Ngọc Nhu to gan đề cập đến chuyện mình thích vẽ tranh, cũng nhờ Quận chúa khi nào rảnh rỗi thì chỉ điểm cho mình. Quận chúa thấy Lăng Ngọc Nhu khiêm tốn hiếu học, nên có hảo cảm với nàng ta, tất nhiên một mực đồng ý.
Doãn thị thấy Quận chúa và Lăng Khâm đi ra, Lăng Ngọc Nhu đi theo phía sau hai người, chỉ nói là Chu thị bảo nàng đến bồi bá mẫu và đường huynh, cũng không nghĩ nhiều, liền sắp xếp cho nàng ta, mình, và Lăng Tuyết Quân đi cùng một xe. Một nhóm hai mươi người từ từ đi đến Thọ Ân tự.
Thọ Ân tự cách huyện thành Phong Dương chỉ bảy tám dặm, không tốn bao nhiêu thời gian là đến bên ngoài cửa chùa.
Bởi vì hôm trước Doãn lão phu tử đã phái người đưa thư cho Từ Tín đại sư, thông báo cho Doãn thị muốn dẫn Lăng Khâm đến khám bệnh, cho nên vừa xuống xe ngựa, liền có tiểu sa di nghênh đón, dẫn mọi người đến sương phòng của Từ Tín đại sư ở. Đi tới trước cửa sương phòng của Từ Tín đại sư, tiểu sa di thấy thị vệ và nha hoàn đi theo khoảng hai mươi người, mặt khó xử nói với Doãn thị và Quận chúa, Từ Tín đại sư thích yên tĩnh, lúc khám bệnh đặc biệt không thể ồn ào, sợ nhiều người đi vào sẽ quấy rầy đại sư, chậm trễ chuyện khám bệnh.
Quận chúa vừa nghe xong, vội vàng gọi mọi người chờ ở ngoài cửa, tuy nhiên Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu đều là chất nữ, nàng không tiện nói để hai người bọn họ đừng vào cửa.
Doãn thị tất nhiên biết tâm tư của Quận chúa, đang muốn mở miệng bảo Lăng Tuyết Quân ở lại bên ngoài, không ngờ Lăng Tuyết Quân lại chủ động đề nghị ở lại bên ngoài.
Thật ra kiếp trước Lăng Tuyết Quân và Quận chúa đi gặp Từ Tín đại sư khám bệnh cho Lăng Khâm, mới biết sau khi vào phòng là sẽ không xong. Dù sao nàng cũng không biết khám bệnh, nên cũng lười đi vào nghe Từ Tín đại sư kiều diễm, dứt khoát chủ động yêu cầu cùng hạ nhân ở ngoài phòng, Doãn thị đương nhiên đồng ý. Vì thế, chỉ có đại sư, Doãn thị, Lăng Ngọc Nhu và Lăng Khâm vào phòng.
Lăng Tuyết Quân ngây người bên ngoài sương phòng một lát, cảm thấy rất nhàm chán, liền gọi Thanh Nha ra khỏi viện, chuẩn bị ra sau núi dạo một vòng. Vừa ra khỏi viện của Từ Tín đại sư không xa, liền thấy phía trước có một phòng thiền, có một gốc cây bách cổ thụ, cành lá tươi tốt, phải năm sáu người mới có thể ôm hết.
Lúc này, có một lão tăng đang ngồi một mình dưới gốc cây. Trên bàn đá trước mặt ông có một bàn cờ, một tách trà. Lão tăng kia đang nhìn bàn cờ suy nghĩ khổ sở, cả người không nhúc nhích, giống như ngồi thiền.
Lăng Tuyết Quân thấy thế, tò mò tiến lại gần. Trên bàn cờ trước mặt lão tăng, bày ra một ván tàn cuộc.