Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Quyển 5 - Chương 29: Công lược hacker

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, cả hội trường đều yên tĩnh, âm thanh của tiếng tát vẫn vang lên cùng dáng vẻ Thẩm Vật Ngôn chết lặng, rất khó tưởng tượng anh ta cũng có ngày sững sờ đến ngẩn người, nhưng thực tế thì anh ta còn đang sốc chưa kịp phản ứng, chỉ có cảm giác đau rát trên mặt nói cho anh ta biết mọi chuyện đều là sự thật.

Phong Quang cười khẩy, nụ cười ấy mang theo đắc ý, rõ ràng là vẻ trút giận, cô nói nhỏ chỉ để hai người nghe thấy:

“Thẩm Vật Ngôn, đây là anh nợ tôi.”

Dứt lời, cô gạt tay anh ta ra, bước xuống sân khấu, khí thế cô mạnh mẽ, nhóm phóng viên đều tự giác nhường đường để cô nghênh ngang rời đi.

Thẩm Vật Ngôn chậm rãi đặt tay lên chỗ vừa bị cô đánh, ánh mắt anh ta hoang mang, không biết đang nghĩ gì. Trong một gian phòng Vip, Âu Tuân đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, trên màn hình đang chiếu buổi họp báo ngày hôm nay.

Khi nhìn thấy Phong Quang khóc, hắn bất giác nắm chặt di động nhưng khi thấy Phong Quang cho Thẩm Vật Ngôn một cái bạt tại, cả người hắn đều nhẹ nhõm. Không phải Phong Quang không nỡ rời xa Thẩm Vật Ngôn, chỉ là cô đang trả thù anh ta mà thôi.

Nhận ra điều này, Âu Tuân không còn dự định hack hệ thống công ty nhà họ Thẩm nữa. Hắn đặt điện thoại xuống, cánh cửa được mở ra đúng theo thời gian dự tính, Phong Quang bước vào với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ:

“Anh yêu, em đã về rồi!”

Âu Tuân đứng lên, cô chuẩn xác nhào vào lòng hắn.

Hắn kiềm chế xúc động không để tay lên ngực cô mà thuận tay đặt lêи đỉиɦ đầu cô. Mấy ngày nay, hắn đã quen với việc xoa đầu này.

“Món ăn đã gọi xong rồi.”

Phong Quang nhìn bàn, ngạc nhiên:

“Toàn là món em thích ăn.”

Cô cười hi hi lùi khỏi ngực hắn, chạy tới bên bàn rồi ngồi xuống. Âu Tuân cũng ngồi bên cạnh cô.

Vừa mới cầm đũa lên, cô chợt nhớ ra hỏi hắn:

“Sao anh biết em thích ăn những món này?”

Cô không có bạn bè, người duy nhất biết sở thích của cô chỉ có dì Lâm mà thôi, nhưng dì Lâm sẽ không bao giờ nói chuyện của cô với người khác.

Đối với câu hỏi khó trả lời này, hắn trả lời chỉ bằng hai từ rất đơn giản:

“Trực giác.” Quả đúng là... câu trả lời không làm người ta phản bác được.

Phong Quang cắn đũa, nhìn chằm chăm gương mặt Âu Tuân rất lâu, muốn nhìn ra được gì đó. Ánh mắt Âu Tuân không hề nao núng, hắn thuận miệng nói:

“Còn một món canh chưa lên, anh đi giục họ.”

Hắn đẩy cửa ra ngoài, không hoảng hốt không sợ hãi, sống lưng vẫn thẳng tắp.

Nhưng Phong Quang cảm thấy có gì đó sai sai, cô suy nghĩ miên man cũng không nghĩ ra được gì, điện thoại trên bàn rung lên, là của Âu Tuân. Cô cầm lên nhìn, thấy tên hiện lên trên màn hình là Quách Minh gọi tới, giúp hắn nhận cuộc gọi này chắc không sao đâu nhỉ?

Do dự trong giây lát, cô bắt máy, còn chưa kịp mở miệng nói Âu Tuân không ở đây, Quách Minh đầu kia gấp gáp kêu:

“ Âu Tuân, cho tôi mượn tài khoản game của cậu đi, tôi đang đánh phó bản, nick của tôi trước đây gϊếŧ người ở thành chủ, sát khí quá cao, tự nhiên bị quan phủ bắt vào ngục rồi.”

“Nick nào?”

Trước khi nhận ra giọng nói không phải của Âu Tuân, Quách Minh tiếp tục một trang theo bản năng:

“Chính là nick Nhậm Ngã Hành của cậu đấy, với trang bị của cậu chắc chắn hạ phó bản vào cái là xong!... Ở, chờ đã, giọng nói này... là em dâu à?”

Phong Quang nở nụ cười:

“Là bố anh.”

Cô cúp điện thoại.

Mấy phút sau, cửa lại được mở ra, Âu Tuân bước vào, hắn quay trở về vị trí bên cạnh cô, nắm tay cô mà nói:

“Canh sắp được đưa lên rồi.”

Mỗi lần gần bên cô, hắn luôn muốn chạm vào một nơi nào đó trên cơ thể cô mới cảm thấy yên tâm.

“Vất vả cho anh rồi.”

Cô mỉm cười dịu dàng, “Nhậm Ngã Hành.”

Như có chậu nước lạnh giới thẳng xuống đầu mình, Âu Tuân cảm thấy mình đang rơi vào hầm bằng, cả người rét run nhưng vẫn nắm chặt tay cô trong vô thức:

“Phong Quang.”

“Im đi!”

Nụ cười của Phong Quang tắt ngấm, cô rút tay ra đứng lên, xoay người muốn bỏ đi.

“Phong Quang!”

Âu Tuân vội vàng cản trước người cô, ôm chặt cô vào lòng, giọng điệu như cầu xin:

“Đừng đi... đừng đi...”

Ngoài hai chữ “đừng đi” này, dường như hắn không biết nói gì thêm.

Phong Quang bỗng cảm thấy xót xa, không biết là xót hắn hay xót mình. Cô yên tĩnh để hắn ôm mình, cuối cùng vẫn nhẫn tâm đẩy hắn ra, cười như không cười:

“Tôi nên gọi anh là Âu Tuân hay Nhậm Ngã Hành đây? Tôi phải đoán ra từ lâu rồi mới đúng. Lần đầu tiên gặp anh trong game, anh đã gọi tên thật của tôi, có thể thấy anh đã biết thân phận ngoài đời của tôi.Trong game anh ghét tôi đến vậy, thế mà ngoài đời lại nói thích tôi ư? Âu Tuân, rốt cuộc anh tiếp cận tôi là có mục đích gì?”

“Không phải thế, anh không cố ý tiếp cận em.”

Hắn muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng cô né tránh, ánh mắt hắn gần như nhuốm đậm sự cầu xin. Ánh mắt ấy rất dễ làm người khác mềm lòng, Phong Quang nghiêng đầu đi, không nhìn vào mắt hắn.

Cô đưa tay, chùi thật mạnh nước mắt chực rơi nơi khóe mắt, “Anh đã biết tôi từ lâu rồi, cho nên hôm đó... lúc anh đưa khăn giấy cho tôi, thấy là tôi thì bỏ đi luôn, vì anh ghét tôi.”

“Lúc ấy anh vẫn chưa thích em.”

Hắn cố gắng biện hộ cho bản thân, dù cho khi nhìn thấy nước mắt của cô, hắn đã mất đi năng lực suy nghĩ của mình rồi.

“Đúng vậy, lúc đó anh vẫn chưa thích tôi, vậy người anh thích là ai?”

Phong Quang cắn môi, kiềm chế để mình không bật ra tiếng nghẹn ngào, “Anh cảnh cáo tôi không được gây chuyện với người không thể dây vào, người đó là ai?”

Âu Tuân không thể trả lời được, hắn dùng giọng điệu hèn mọn nhất:

“Phong Quang, đừng khóc nữa, được không?”

Cô gạt phăng bàn tay định lau nước mắt cho mình, dù cô đang khóc nhưng từ ánh mắt cô, tư thái của cô vẫn toát ra vẻ kiên cường, “Tôi đoán người đó chính là Triệu Tiểu Lộ, đúng không?”

Thấy hắn mở miệng định nói gì đó, cô lạnh lùng hỏi:

“Anh chỉ cần nói cho tôi biết, có phải cô ta không?”

Hắn không thể phản bác.

“Tôi hiểu rồi.” Phong Quang mới đi được một bước, cổ tay đã bị hắn giữ lại.

“Anh sẽ giải thích, em muốn biết gì, anh đều nói với em.Phong Quang, em phải tin anh...”

Âu Tuân chưa bao giờ ghét bản thân mình không biết nói chuyện như hôm nay, hắn chỉ có thể van nài cô:

“Em phải tin anh, anh thật sự... thật sự rất rất thích em.”

Phong Quang nhếch miệng cười châm biếm:

“Bây giờ tôi biết hết cả rồi. Anh biết Vãn Dương trong game là tôi nên anh cảnh cáo tôi, uy hϊếp tôi, vì anh cảm thấy tôi là người bắt nạt Triệu Tiểu Lộ. Bây giờ nghĩ lại, những vấn đề trước đây tôi không hiểu đều có đáp án cả rồi.Anh biết tôi có tiết học nào, biết tôi thích ăn gì, biết tôi đang sống ở đầu... Tất cả mọi thứ về tôi anh đều biết, anh quá thần thông quảng đại. Nói thật... anh làm tôi sợ hãi.”

Hai chữ “sợ hãi” đâm mạnh vào tim hắn:

“Anh biết những điều này là vì anh thích em, anh muốn hiểu em.”

“Cho nên rốt cuộc mục đích anh tiếp cận tôi là gì? Là giúp Triệu Tiểu Lộ trả thù ư?”

Bỗng nhiên cả người cô khẽ run lên, cô không chắc chắn nhưng vẫn nghĩ đến một chuyện có khả năng nhất:

“Khoảng thời gian ấy, toàn bộ những chuyện xấu liên quan đến tôi đều do anh làm đúng không?”

Âu Tuân không thốt nổi một chữ.

Hắn không muốn lừa cô nhưng càng không thể tưởng tượng được hậu quả nếu hắn thừa nhận chuyện này.

Hắn nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, trong con mắt đen tuyền của hắn là sự van xin cố chấp, có thể làm bất cứ cô gái nào cảm động.