Sau khi Kim Chiêu tỉnh lại, thương thế khôi phục rất nhanh, cơ hồ là mắt thường có thể thấy được, những vết thương chậm rãi kết vảy, ngay sau đó, vết thương chậm rãi mờ đi. Mà cùng lúc đó, những binh lính bình thường bị thương trong chiến dịch, không có sinh mệnh cường như hắn, còn cần phải nằm viện hai ba tháng. Ở bệnh viện nhiều cũng vô ích, vì thế Dung Hoàn tính dẫn hắn về nhà.
Đã qua tràng chiến dịch kia một tháng rưỡi, cũng trong ngắn ngủn một tháng rưỡi, đế quốc đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Chử Vân quả nhiên ban bố mệnh lệnh rõ ràng, đại xá thiên hạ, nô ɭệ đều được cứu ra từ những quý tộc chế độ cũ ban đầu, vi phạm pháp lệnh vẫn nhốt vào ngục giam, vô tội thì ban phát chứng nhận cư dân bình thường, cũng tiến hành trợ cấp dài đến ba năm.
Rất nhiều thay đổi thi thố đều chậm rãi thi hành, tuy rằng xúc phạm đến lợi ích đại đa số quý tộc, lọt vào chống cự của đại bộ phận quý tộc, nhưng bởi vì quân đội Chử Vân cũng không giải tán, lúc này cũng không có người dám tác loạn. Mà đối với những nô ɭệ mà nói, là nghênh đón một cuộc sống mới.
Trên đường tro đen lửa đạn đã được dọn dẹp sạch sẽ, khi Dung Hoàn cùng Kim Chiêu rời khỏi bệnh viện, đã hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của một tháng rưỡi trước. Cây cối một lần nữa mọc ra, toát ra chồi non màu xanh lục ——
Ngày đông giá rét hoàn toàn đi qua, mùa xuân đã tới.
Ngồi ở trong xe, Kim Chiêu thường thường nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, biểu tình thoạt nhìn rất bình thản an bình. Hắn vẫn luôn nắm tay Dung Hoàn, nếu là trước đó, chỉ sợ vô luận là tài xế hay là người trên đường đều phải cảm thấy kinh ngạc vạn phần, một nô ɭệ cư nhiên có thể cầm tay một quý tộc? Trò đùa gì vậy?
Nhưng hiện tại toàn chế độ nô ɭệ đã bị hủy bỏ, hơn nữa hình xăm trên vành tai Kim Chiêu cũng được xóa bỏ, hắn thoạt nhìn giống như một người bình thường. Thậm chí còn bởi vì thân hình hắn cao lớn thon dài cùng khuôn mặt tuấn mỹ, thoạt nhìn so với bất luận kẻ nào đều càng như là một quý tộc.
Bởi vậy, hai người một đường nắm tay từ bệnh viện ra, thẳng đến lên xe, cũng chưa có ánh mắt tò mò của người nào quay lại nhìn bọn họ —— cho dù có vài con mắt, cũng là vì diện mạo của hai người anh tuấn, hoặc là nhận ra Chử Tĩnh thượng tướng mà thôi.
Hiện tại thân phận của Dung Hoàn không giống người thường, từ thượng tướng trẻ tuổi nhất đế quốc, một sớm biến thành em trai duy nhất của hoàng đế đế quốc. Trở về hiện tại Chử phủ đã chất đầy các loại quan viên đưa lễ vật tới lấy lòng, trong đó cũng bao gồm Tô Á công chúa, lễ vật kia rất đơn giản, chỉ là một bó nguyệt quý kiều diễm.
Kim Chiêu vào trong phủ, liền nhìn chằm chằm bình hoa nguyệt quý kia hồi lâu, đôi mắt đen nhánh không có cảm xúc gì, nhìn chằm chằm đến mức phía sau lưng Dung Hoàn nóng rát, nhịn không được đi qua đem nguyệt quý kia bỏ vào trong một góc, hắn mới chậm rì rì mà thu hồi tầm mắt.
Mà cùng lúc đó, Chử Vân cũng lo lắng hiện tại sẽ có một ít nghiệt dư tới ám sát Dung Hoàn, cho nên phái càng nhiều binh lính tới bảo hộ, cũng dặn dò Dung Hoàn tạm thời ít ra khỏi cửa.
Hết thảy đều hoàn toàn kết thúc, Dung Hoàn thanh thản ổn định cùng Kim Chiêu ở nhà, suy nghĩ tìm một cơ hội để bác sĩ xem cái vị giác quỷ dị kia của Kim Chiêu. Bất quá cũng không vội, có thể từ từ tới. Hiện tại nhiệm vụ cơ hồ là đã hoàn thành hơn phân nửa, Dung Hoàn không cần phải đi suy xét làm thế nào để xoay chuyển kết cục, trong lòng cũng nhẹ nhàng rất nhiều, vì thế thời điểm ăn cơm chiều, liền phái những hạ nhân đó lui xuống, đi đến phòng bếp, tính trổ tài nấu nướng, thực vật trên thế giới này thực sự là ăn quá nhạt, hắn muốn thay đổi khẩu vị.
Kim Chiêu buổi chiều ở hoa viên đem toàn bộ hoa cỏ cắt tỉa, bởi vì gần ba bốn tháng không trở lại phủ đệ, khi Dung Hoàn bị nhốt ở giám sát hoàng thất, những hạ nhân cũng bị đuổi đi, cho nên tất cả cây trong hoa viên đều sinh trưởng rất tốt, không ai quan tâm.
Lúc trước nhìn thấy tướng quân cùng Tô Á công chúa ngồi ở chỗ này nói chuyện, trong lòng hắn lo âu mà âm u, căn bản không có chú ý tới mình đều đem hoa cỏ cắt đến rơi rớt tan tác, nhưng hiện tại trong lòng hắn có bình tĩnh cùng sung sướиɠ, rất nhẹ nhàng mà có thể cắt hoa cỏ rất đẹp.
—— tướng quân nhất định sẽ thích.
Kim Chiêu muốn đem hết thảy điều tốt nhất trên thế giới đều đưa đến trước mặt người kia, hắn đã từng hai bàn tay trắng, chỉ có một cái mạng, cũng chỉ có thể vì người kia trả mạng. Nhưng hiện tại hắn có thể cho người kia nhiều hơn, chỉ nghĩ một chút như vậy, máu hắn liền sôi trào . Hắn còn có cả đời thật dài có thể cùng người kia làm bạn, chỉ cần người kia không đuổi hắn đi ——
Không, cho dù có một ngày kia, tướng quân muốn đuổi hắn đi, hắn cũng tuyệt đối không rời đi.
Muốn tướng quân.
Kim Chiêu cắt đến một nửa, nhịn không được buông công cụ xuống, trở lại trong phòng.
Dung Hoàn đang rửa rau dưa, nghe được phía sau có động tĩnh, đầu cũng không quay lại, có điểm khoe khoang mà nói: “Kim Chiêu, hôm nay cho ngươi thấy tài năng, để ngươi biết cái gì gọi là sơn hào hải vị!”
Kim Chiêu đi đến sau Dung Hoàn, nhìn eo hắn buộc tạp dề, yết hầu nhịn không được giật giật. Hắn vừa định hỏi hắn có thể ôm tướng quân không, liền nhớ tới tướng quân nói hiện tại bọn họ đã là người yêu, hắn có thể đối với tướng quân làm ra bất luận chuyện ái muội gì —— bất luận cái gì. Từ nay về sau, hắn có thể tùy thời ôm tướng quân vào trong lòng ngực, tùy thời hôn tướng quân, tùy thời làm càn mà dừng ánh mắt ở trên người tướng quân !
Hạnh phúc xưa nay chưa từng có xông lên trái tim Kim Chiêu, hắn cầm lòng không được mà giơ khóe miệng lên, đứng ở phía sau Dung Hoàn, đôi tay thong dong vòng qua eo Dung Hoàn, đem Dung Hoàn kéo vào trong lòng.
Dung Hoàn cảm giác Kim Chiêu đem cằm gác ở cổ mình, vì thế trở tay vỗ vỗ cái trán Kim Chiêu, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Dính ở trên người tướng quân rồi, kéo không ra.” môi Kim Chiêu để ở cổ hắn, âm thanh rầu rĩ, không biết là ủy khuất hay là ý cười.
Cổ Dung Hoàn bị bờ môi của hắn làm cho ngứa, dao phay trong tay thiếu chút nữa rơi xuống chân hai người. Đệch! Nhãi ranh học được cách quyến rũ người khác!Trái tim Dung Hoàn nhảy nhanh chút, bị môi Kim Chiêu cọ cổ cũng hơi hơi đỏ.
“Không kéo ra không có biện pháp nấu cơm, sẽ không ngon nha.” Dung Hoàn đẩy cái trán hắn ra, nói. Nhưng còn chưa đẩy ra hai giây, lại bị hắn nhấc lên.
Kim Chiêu lấy hết can đảm, âm thanh oa oa mà nói: “Không ngon thì không ngon, chỉ cần là tướng quân làm…… Ta đều thích.” Câu nói sau kia của hắn mang theo một loại hương vị gần như là làm nũng, rất nhẹ rất thấp, gần như nghe không thấy. Trái tim hắn nhảy đến sắp vụt ra, hắn cũng không biết nói loại lời nói này tướng quân có thể không thích hay không, nhưng hắn giống như là ôm trân bảo của mình, đặt trong lòng, không biết nên biểu đạt tâm tình mừng rỡ như điên của hắn như thế nào.
Hắn nên biểu đạt thế nào, hắn yêu người này vượt qua cả yêu sinh mệnh của mình.
……
Cơm chiều quả nhiên không ngon, bởi vì Kim Chiêu dính ở trong phòng bếp không chịu đi, hận không thể treo trên người Dung Hoàn, ấn hắn vào trong lòng. Còn quấy nhiễu như vậy, cho dù tay nghề Dung Hoàn tốt, cũng làm không thành dạng đồ ăn gì. Bất quá Kim Chiêu vẫn ăn thật sự vui vẻ, lượng cơm ăn cơ hồ là gấp hai ba lần trước kia.
Dung Hoàn rất sợ hắn ăn quá no, nhưng nghĩ đến điều kiện chữa bệnh của đế quốc vô cùng tốt, trên cơ bản là không tồn tại bệnh tiêu hóa. Vì thế cứ để hắn ăn. Nhưng thật ra Dung Hoàn, đối với cái giọng nói muốn chổ tài năng nấu ăn khi nãy của mình, xấu hổ buồn bực vô cùng.
Buổi tối Dung Hoàn lại xem nguyên văn quyển thứ nhất, muốn tìm được càng nhiều tin tức kết cục có liên quan, nhưng vẫn giống lần trước, kết cục tuy rằng có chữ, nhưng khi hắn vào thế giới này, những chữ đó hắn lại không thể nào xem hiểu. Hắn liền từ bỏ. Bất quá lần này cẩn thận nghiên cứu một lần tình tiết nguyên văn, hắn lại có phát hiện mới.
《 Dị Tộc 》 tác giả có miêu tả qua mảnh đất hoang nhỏ giáp với đế quốc, nơi đó hoang vắng, nhưng không có một ngọn cỏ, nhưng đi sâu vào trong là một mảnh rừng cực kỳ rậm rạp, bên trong mãnh thú vô số, bởi vì vậy, đế quốc cũng không có đem lãnh thổ này khai quật một chút nào. Bởi vì một đoạn miêu tả này ở trong nguyên văn thật sự là đột ngột, so với bất luận thứ gì trong cốt truyện cũng không có liên hệ, cho nên Dung Hoàn thoáng chú ý.
Dùng hệ thống cung cấp tư liệu, hắn điều tra ra, một khoảng đất hoang đó là truyền thuyết, nói là nơi đó rất ít người, trên cơ bản chính là một tộc mấy trăm người, những người đó sinh ra đã mang theo một ít đá quý hoặc nhiều hoặc nhỏ trên người, kỳ thật chính là sinh ra đã có sẵn một loại thiên phú, nào là trường thọ, luôn trẻ, còn có thể làm năng lượng bùng nổ đến mức lớn nhất. Tuy rằng đó chỉ là truyền thuyết, nhưng Dung Hoàn không khỏi nghĩ đến, thứ đồ kia không phải đang có chỗ tương tự với thứ gọi là năng lượng nguyên của đế quốc sao?
Dung Hoàn hoài nghi, tuy rằng thân thế của vai chính trong nguyên văn cũng không có nói rõ, nhưng có lẽ sẽ có quan hệ với mảnh đất hoang kia. Xem xét năng lượng nguyên Kim Chiêu sử dụng trong chiến tranh, có lẽ nói không chừng hắn là tộc trưởng của nơi đó.
Nhưng đương nhiên, điều đó đều là Dung Hoàn căn cứ vào nguyên văn mà suy đoán mà thôi. Tác giả đào loạn hố trong nguyên văn, hết thảy manh mối đều đông đào một chút, tây đào một chút, không có viết ra thì chưa chắc đã không tồn tại, có lẽ đã bị thế giới này yên lặng bỏ thêm vào. Nhưng vô luận là như thế nào, hiện tại Kim Chiêu sinh sống rất an ổn, Dung Hoàn cảm thấy không cần phải đi truy tìm những thứ vô dụng đối với hắn, có lẽ chính hắn cũng hoàn toàn không muốn đi tra vài thứ kia.
Mà có lẽ là ác giả ác báo, cha mẹ vứt bỏ Kim Chiêu kia, 4-5 năm trước đã qua đời. Mà nay, chỉ còn lại có Dung Hoàn là người thân duy nhất trên thế giới này của Kim Chiêu. Một ít quan viên hại qua Kim Chiêu, sớm đã bị sau khi Kim Chiêu khôi phục tinh thần lực, âm thầm diệt trừ, hiện tại dư lại còn một ít, nhưng Kim Chiêu đã không còn tâm tư đi trả thù ……
Hôm sau, Chử Vân tới một chuyến.
Bởi vì chính vụ quá nhiều, hắn cũng không có biện pháp mỗi ngày bớt chút thời gian đến thăm. Nhưng hôm nay lại có một chút thời gian, liền chạy qua đây. Hắn còn nhớ những nghiệt dư chưa bị tiêu diệt, sợ những nghiệt dư đó tìm tới Chử Tĩnh, vì thế lúc tới lại đặc biệt mang thêm một đội thị vệ, để cho bọn họ ở đây bảo hộ.
Kết quả khi tiến vào Chử phủ, lại phát hiện Chử phủ to như vậy, hạ nhân đều đã bị em trai tự mình phân tán, cho dù là thị vệ lúc trước hắn phái tới, cũng đều bị em trai an bài ở bên ngoài canh gác, không được tiến vào bên trong phòng.
Chử Vân bắt lấy một thị vệ hỏi: “Trong phòng cũng chỉ dư lại em trai ta? Các ngươi làm sao bảo vệ ?”
Thị vệ kia thấy sắc mặt hắn xanh mét, tức khắc hoảng loạn nói: “Là tướng quân phân phó, bất quá ngài yên tâm, trong phòng không chỉ có tướng quân, còn có một……”
Hắn nói còn chưa dứt lời, mặt Chử Vân càng lạnh.
Tĩnh Tĩnh đã sớm ở một chỗ với nô ɭệ kia??? Này quả thực chính là kim ốc tàng kiều phiên bản cao cấp! Hắn trước kia chưa từng thấy em trai đối đãi với ai như vậy? Ở bệnh viện cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chiếu cố còn chưa tính, dù sao cũng là nô ɭệ kia cứu em trai, nhưng hiện tại thương thế nô ɭệ kia đã khôi phục hoàn toàn, sao còn như vậy? Ha!
Chử Vân đen mặt đi vào, vừa vặn nhìn thấy Dung Hoàn ở trong phòng khách uống trà.
Dung Hoàn thấy hắn tới, cũng có chút kinh ngạc, bởi vì Chử Vân gần đây thật sự quá bận, có chuyện gì đều phái người truyền lời tới, giờ còn rảnh tự mình tới nơi này?
“Người của em đâu?” Chử Vân nhìn thấy em trai, sắc mặt hòa hoãn xuống .
Dung Hoàn nói: “Ở trên lầu thay quần áo .”
Chử Vân không khỏi suy nghĩ có phải em trai đã cùng nô ɭệ kia ngủ trong một gian phòng hay không, càng nghĩ sắc mặt càng đen, cuối cùng thật sự nhịn không được, quyết định sử dụng kế, nói: “Hiện tại thương thế của hắn cũng đã tốt, quân công cũng nên lãnh, Tĩnh Tĩnh em xem, có phải nên để hắn dọn ra hay không, dù sao ……”
Dung Hoàn đánh gãy hắn, không nhanh không chậm mà kêu một tiếng “Anh.”
Khó chịu trên mặt Chử Vân lập tức biến mất, mỹ tư tư mà đáp: “Cái gì?”
Dung Hoàn nói: “Anh không thể qua cầu rút ván, em không thể bội tình bạc nghĩa.”
Bội tình bạc nghĩa? Đầu óc Chử Vân ong ong vang, thiếu chút nữa ngất đi, em trai hắn đã đem người "làm" rồi?