Dung Hoàn trở lại phòng, cân nhắc mở giấy thông hành ra.
Đó là chip thân phận, vuông vức. Tô Á công chúa nguyện ý đem thứ này giao cho hắn, đương nhiên không biết hắn muốn làm cái gì, mà chỉ là hy vọng một ngày nào đó hoàng thất thật sự muốn gϊếŧ hắn, hắn có thể dùng giấy thông hành quyền hạn tối cao thoát khỏi ngục giam thậm chí là thoát khỏi đế quốc này, như vậy liền nhiều hơn một con đường sống.
Từ một góc độ nào đó, hắn đích xác là đang lợi dụng Tô Á công chúa. Dung Hoàn từ trong nguyên văn biết đến Tô Á công chúa đích xác cũng là một vị nữ nhân vô cùng thiện lương, hắn không nên làm như vậy, nhưng hiện tại vì mạng sống, nên cũng không có biện pháp nào khác.
Hắn dựa theo thường lệ, để hệ thống đem các loại máy giám sát trong phòng thay đổi đi, sau đó tắm rửa xong nằm ở trên giường, chờ vai chính tới.
Mấy ngày liền bên ngoài vẫn mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm. Khoảng cách bắt đầu làm chuyện theo như lời Chử Vân ngày càng gần, mặc dù tố chất tâm lý của Dung Hoàn cũng tốt, nhưng bất quá cũng là người chưa từng thấy qua trường hợp lớn như vậy, ngày thường đừng nói là tham dự chiến tranh gì, ngay cả loại trò chơi ngắm bắn ăn gà cũng không chơi. Bởi vậy nghĩ đến sắp có gió tanh mưa máu, hắn lăn qua lộn lại ngủ không được……
Loại thời điểm này làm hắn nhịn không được mà trông cậy vào vai chính. Có vai chính ở bên, hắn ít nhiều sẽ có cảm giác an toàn.
……
Mấy ngày liền tới nay, Kim Chiêu vẫn luôn ở gần nóc nhà phòng tướng quân, bảo hộ tướng quân trong mọi tình huống. Không phải hắn không muốn vào phòng tướng quân, mà thật sự là phòng giám sát hoàng thất có cơ chế của chính mình, người tuần tra thập phần dày đặc không hề thả lỏng đề phòng, chỉ có thể cố định thời gian vào nửa đêm, chờ đám người kia thay ca, mới có thể lặng lẽ đi vào một lát.
Lại chờ đám người kia thay ca, Kim Chiêu mới ẩn mình ở trong bóng đêm, lén lút từ cửa sổ đi vào.
Trên người hắn ướt đẫm, giống như gà rớt vào nồi canh, mang theo một thân khí lạnh, ở bên cạnh cửa sổ vắt khô hồi lâu, mới miễn cưỡng đem nước mưa trên người bớt một chút. Hắn nhìn thảm, quyết định cởi giày cùng áo ngoài ra, như vậy cũng không đến mức lưu lại dấu vết ở trên thảm.
Khi Kim Chiêu mặc trung y đi qua, Dung Hoàn đã hôn hôn trầm trầm mà ngủ rồi.
Hắn nhịn không được ngồi xuống cạnh mép giường, động tác im ắng, vẫn chưa kinh động đến người trên giường. Hôm nay hắn lại hoàn thành sứ mệnh của mình, bảo hộ tướng quân bình an vượt qua một ngày. Tuy rằng sau khi trải qua nguy hiểm, cảm thấy mỏi mệt bất kham, nhưng tâm tình của Kim Chiêu lại hoàn toàn bất đồng với ngày xưa, hắn vì người mình yêu mà bán mạng, hắn cam tâm tình nguyện.
Nương vào ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài, tầm mắt hắn tham lam mà nhìn thượng tướng trên giường, chỉ có lúc này, tầm mắt hắn mới lớn mật mà làm càn, không sợ bị người này phát hiện những tâm tư tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu vặn vẹo. Nếu bị người này phát hiện, vậy hết thảy đều xong……
Hắn chỉ có thể nhìn chăm chú mà nhìn trộm người này ở trong tối, nhưng những người khác, cùng giai cấp với người này, lại có thể không kiêng nể gì mà cùng người này đàm tiếu, dưới ánh mặt trời, quang minh chính đại.
Thật không cam lòng ……
Kim Chiêu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia khiến người hít thở không thông. Lòng bàn tay hắn cọ xát, mặt trên có một đạo vết thương tinh tế , bị thư từ xẹt qua. Chiều nay hắn đã đến điều tra thư từ hoàng thất của tướng quân, tiến vào thư phòng tướng quân, kịp thời xử lý những văn kiện thư từ quan trọng. Vốn dĩ cho rằng tướng quân sẽ đặt thư từ ở đó, hoặc là một ít quân sự, nhưng hắn phát hiện một cái hộp, đặt ở một góc trong ngăn kéo.
Suy xét đó có thể là việc riêng của tướng quân, Kim Chiêu không nên tự tiện nhìn lén, nhưng hắn không nhịn được —— hắn giống như không thể khắc chế khát vọng tiếp cận ánh sáng của chính mình, chỉ cần đề cập đến chuyện của người này, hắn đều hy vọng xa vời gần thêm một chút nữa, hiểu thêm một chút. Nhưng rất nhanh hắn đã hối hận vì đã mở phong thư đó ra.
Bên trong là một ít thư từ thời kì mà tướng quân ở trường quân đội cùng Lộ Tô Tuấn, còn có nữ sĩ quý tộc khác đưa thư tín cho hắn. Kim Chiêu chỉ mở ra một hai phong trong đó, đã nhịn không được mà bắt đầu ghen ghét. Khi hắn còn bị tẩy não, những năm đó mất đi ý thức tự chủ, có người có đủ khả năng mà tới gần người này, có thể cùng người này đọc sách học tập, cùng hô hấp không khí với người này, có thể thấy ánh mắt của người này, còn có thể đưa những phong thư ái muội màu hồng phấn đến tay người này——
Mà hắn cái gì cũng không thể nói, hết thảy tâm tư của hắn cùng người này đều không thể thấy ánh sáng.
Hắn rất ghen ghét, ghen ghét hết thảy những người có thể đứng ở ánh mặt trời với người này.
Khát vọng đối với người này kín không kẽ hở mà quấn lấy hắn, làm trái tim hắn phát đau. Hắn xoay chuyển ánh mắt không ngừng mà dừng ở trên mặt người này, tham luyến mà bò qua mỗi một tấc, từ mặt mày tuấn tú đến sóng mũi cao thẳng, chậm rãi phác hoạ hình dáng của người này .
Nhưng khoảng cách này vẫn quá xa.
Rõ ràng tình cảm chân thành ở bên cạnh hắn, nhưng hắn luôn cảm thấy xa đến không thể với tới.
Có lẽ là bởi vì, người này bao dung hắn, thiên vị hắn, thương hại hắn, nhưng duy nhất không yêu hắn.
Kim Chiêu bị dục niệm cầu mà không được quấn lấy đến đôi mắt có chút đỏ lên, tầm mắt dần dần rơi xuống môi người trên giường, đôi môi kia rất mỏng, màu sắc rất nhạt nhẽo, ngày thường ít khi nói cười, có vẻ đạm mạc dị thường, nhưng ở trong mắt hắn, lại dị thường dụ hoặc câu nhân.
Ảo tưởng muốn có được người này.
Ảo tưởng giống những người khác, có thể nói ra những tâm tư ti tiện với người này, mà không phải tránh ở trong một góc âm u, tham sống sợ chết mà tham luyến hết thảy.
Yết hầu hắn giật giật, bỗng nhiên như ma xui quỷ khiến mà thò lại gần, liều mạng ức chế xúc động toàn thân của mình, nhẹ nhàng mà đem môi của mình khắc ở trên môi tướng quân —— giờ khắc này Kim Chiêu cảm thấy chính mình nan kham mà buồn cười, hành vi này của hắn được xem như là gì? Vạn nhất nếu tướng quân tỉnh lại, nhất định sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn. Nhưng máu trong nháy mắt nảy lêи đỉиɦ đầu cảm giác phấn khởi làm suy nghĩ của hắn đều đình chỉ.
Bờ môi của hắn rất khô ráo, mang theo khí lạnh bên ngoài, mà môi tướng quân lại rất ướŧ áŧ, là ấm áp. Cảm giác mềm mại truyền đến, trong nháy mắt, linh hồn hắn đều có chút như bị rút ra.
Phải nhanh chóng rời đi.
Bằng không hết thảy đều xong.
Kim Chiêu cưỡng bách chính mình nhanh kết thúc loại hành vi này, chính là hắn không thể ức chế cảm xúc máu sôi trào trong cơ thể. Hắn như là hút phải anh túc, cả người đều có chút rùng mình. Môi hắn dán ở trên môi người này, mềm mại, hắn còn gần gũi mà nhìn người này, cơ hồ có thể thấy rõ ràng từng cọng lông mi của người này. Khoảng cách này quá thân cận, như chưa bao giờ rời khỏi người này vậy, hắn hạnh phúc đến run rẩy, trái tim cũng bắt đầu co rút đau đớn……
……
Dung Hoàn ngủ cũng không phải quá sâu, trên thực tế là mấy ngày nay vai chính không ở đây, trong lòng hắn bởi vì chuyện đó, vẫn luôn thật sự chưa ngủ an ổn, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ngủ đến mơ mơ hồ hồ, liền cảm giác như có thứ gì lạnh lạnh mềm mại dán ở trên môi hắn. Giống như nguồn nước , hắn cho rằng chính mình đang nằm mơ, liền nhịn không được theo bản năng mà hé miệng, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ.
Nhưng thứ mềm mại dán ở môi hắn lại run run một chút.
Hệ thống bỗng nhiên ở bên tai hắn muốn nói lại thôi: “Hmmmmmm”.
“……” Dung Hoàn lập tức tỉnh.
Hắn cơ hồ là lập tức nhận thấy được trên người có thân ảnh đè nên mình, dán ở ngoài miệng cũng không phải nguồn nước, mà là môi lạnh lẽo mềm mại. Dung Hoàn thiếu chút nữa bị dọa đến chấn động, theo bản năng mà muốn mở mắt ra, nhưng lại xuất phát từ tâm lý xấu hổ nào đó, đem đôi mắt gắt gao nhắm. Lông mi hắn run run, cảm giác môi vai chính nhẹ nhàng đảo qua bờ môi của hắn, ngưa ngứa, ngay sau đó, vai chính không được tình nguyện mà dời môi, ở trên cằm hắn nhẹ nhàng liếʍ láp qua, cảm giác kia, giống như là động vật nhỏ quyến luyến mình .
Dung Hoàn bị liếʍ đến máu lập tức nóng nên, trong cổ họng không cẩn thận liền phát ra âm thanh có chút không chịu nổi .
Động tác của vai chính đình chỉ, thật cẩn thận mà nhìn hắn. Dung Hoàn chạy nhanh tiếp tục giả bộ ngủ, phát ra nói mớ vô thức, làm bộ đang nằm mơ —— môi vai chính vì thế lại nhẹ nhàng lén lút dừng ở giữa mày hắn, mang theo tình yêu nồng đậm, vừa chạm vào liền tách ra.
Trong lòng Dung Hoàn đã sông cuộn biển gầm!
Đệt mợ ! Đệt mợ ! Đệt mợ!
Dung Hoàn: “Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
Hệ thống: “Cậu suy xét rõ ràng chút.”
Dung Hoàn gắt gao nhắm mắt lại giả chết, cảm giác bị vai chính hôn môi quá mềm mại ẩm ướt, tư vị kia, thế nhưng ngoài dự đoán là không chán ghét như vậy, ngược lại làm tâm bên trong giống như bị móng vuốt cào một chút, ngứa. Có lẽ là đã sớm có chuẩn bị, biết vai chính tồn loại tâm tư này với hắn, cho nên hắn cũng chỉ là sớm chờ đợi ngày này mà thôi.
Tâm tình Dung Hoàn phức tạp, đầu tiên là hắn suy xét, nấy hiện tại mở mắt, cự tuyệt mà nói —— vai chính sẽ thế nào? Hệ thống nói, giá trị ái mộ của vai chính đối với hắn đã không thể kiểm tra đo lường . Dung Hoàn tưởng tượng không ra, vai chính trải qua nhiều đau khổ như vậy, xem hắn coi như cọng rơm cứu mạng mà bắt lấy, thậm chí là coi như thần bảo hộ cùng tin cậy, nếu bị ánh mắt của hắn nhìn lại, vai chính sẽ khổ sở thống khổ tới trình độ nào. Có lẽ lại sẽ như là động vật nhỏ bị thương, tìm một chỗ cuộn tròn. Dung Hoàn càng tưởng tượng không ra, về sau sẽ ở chung cùng vai chính như thế nào .
Mà Dung Hoàn chỉ tưởng tượng một chút ánh mắt ướŧ áŧ dầm dề khổ sở của vai chính, đều cảm thấy chịu không nổi, chỉ là tưởng tượng một chút thôi, trong lòng đều nhói lên. Thậm chí, từ lúc bắt đầu, hắn cũng chưa bao giờ xem vai chính trở thành NPC, vai chính ở trong mắt hắn vẫn luôn là người sống sờ sờ, có máu có thịt . Hắn là người duy nhất làm bạn với vai chính đã trải qua 700 vạn chữ vận rủi, cũng duy nhất có thể hiểu được ý tưởng cực đoan cùng tâm lý âm u của vai chính…… Hết thảy cơ sở, hắn cũng không chán ghét vai chính, còn muốn bao dung vai chính, thương vai chính.
Tuy rằng cũng không biết tâm tình phức tạp này đó có phải là thích hay không, nhưng ít ra có thể xác định chính là, vai chính ở trong lòng hắn là không giống nhau, so với bất luận kẻ nào ở thế giới này đều không giống nhau, cũng không giống bất luận kẻ nào trong thế giới ban đầu của hắn, đều có ý nghĩa không giống nhau. Nếu không hắn cũng sẽ không ở bên cạnh vai chính, sẽ an tâm nhiều như vậy.
Nghĩ đến đây, Dung Hoàn bỗng nhiên có loại dũng khí tráng sĩ đoạn cổ tay* .
壮士断腕 – Tráng sĩ đoạn oản: Tráng sĩ chặt tay (truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ)
Hắn đột nhiên mở mắt.
Môi Kim Chiêu dừng ở giữa mày hắn, vừa chạm vào liền tách ra, khi sắp rời đi, lại bỗng nhiên phát hiện, người bị hắn hôn môi mở mắt, đồng tử màu nâu nhạt nhìn chằm chằm hắn. Tỉnh? Tướng quân tỉnh? Kim Chiêu đột nhiên cả kinh, toàn thân như máy móc bị đình chỉ vận chuyển, bản năng trong nháy mắt đều cứng đờ, tay chân cũng đột nhiên lạnh lẽo.
Ước chừng chỉ mấy chục giây, hô hấp của hắn đều bị đình chỉ.
Hắn đã làm cái gì? Hắn bị phát hiện?!
“……” sắc mặt Kim Chiêu trắng bệch, tướng quân nhìn thẳng hắn, hắn thậm chí cũng không dám nhìn ánh mắt kia. Nhưng đồng thời trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác giải thoát nào đó. Hắn bị phát hiện, những ý tưởng âm u vặn vẹo đó, gần như là nóng rực biếи ŧɦái quyến luyến, đã bị tướng quân phát hiện. Như vậy kế tiếp, đó là chờ đợi hình phạt của tướng quân. Tướng quân sẽ nói như thế nào, sẽ phản ứng như thế nào ?
“Kim Chiêu.” Dung Hoàn chống khủy tay lên giường, ngồi dậy.
Kim Chiêu tức khắc quỳ một gối, trong cổ họng tựa hồ như muốn phát ra âm thanh, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng phát ra mấy âm tiết cổ quái. Mái tóc đen nhánh của hắn vẫn ướt, đôi mắt ẩn ẩn đỏ lên, còn dan díu du͙© vọиɠ chưa từng tiêu tán.Trong nháy mắt hắn liền thanh tỉnh, may mắn từng có tất cả đều biến mất, thay thế vào đó chính là nồng đậm tuyệt vọng ——
Hắn không nên làm như vậy. Mặc dù tướng quân ôn nhu với hắn, nhưng tướng quân cũng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn làm ra loại chuyện này. Tướng quân nhất định sẽ chán ghét hắn.
Hắn là cái gì, chẳng qua chỉ là con chó mà tướng quân mang về đối xử tử tế một chút mà thôi, tướng quân cho phép hắn tiếp cận, cho phép hắn vì tướng quân bán mạng. Nhưng đó đã là khoảng cách gần nhất, hắn thế mà không biết chừng mực, nếu tướng quân cẩn thận hồi tưởng, nhất định sẽ biết ánh mắt nồng đậm tình cảm điên cuồng lúc trước trong ánh mắt của hắn.
Tướng quân sẽ thấy hắn thế nào ?
Trong lòng Kim Chiêu thẳng tắp rơi xuống .
Khi hắn lo sợ không yên, lại nghe thấy tướng quân kêu một tiếng: “Kim Chiêu?”
Trong đầu hắn ong ong vang, chỉ có thể trước mặt đáp: “Tướng quân, ta đây, có gì phân phó……”
Lời nói còn chưa nói xong, tướng quân hắn đã nghiêng người qua, cằm hắn bị ngón tay ấm áp nâng lên. Tướng quân hắn cứ dùng khoảng cách gần như vậy, cái trán chống cái trán, chóp mũi chống chóp mũi mà nhìn hắn. Đại não hắn trống rỗng, tay chân lạnh lẽo, tướng quân hắn bỗng nhiên hơi hơi nâng cằm lên, đem môi dán lên.
Tướng quân dán môi lên môi hắn.
Kim Chiêu trong nháy mắt khó có thể hình dung được tâm tình của mình. Hắn mở to hai mắt, đồng tử khẩn trương đã có chút tan rã.
Tướng quân chủ động hôn môi hắn —— không phải như khi hắn trộm hôn không ngừng liếʍ láp, mà là cọ sát môi mềm mại , đầu lưỡi cạy môi hắn ra, tiến quân thần tốc hấp thụ, phảng phất như muốn đem linh hồn hắn đều hút ra ngoài. Đầu quả tim Kim Chiêu phát run, hoàn toàn cho rằng chính mình đang ở trong mộng. Hắn bừng tỉnh, bỗng nhiên trở tay bắt lấy cổ tướng quân, đó là tư thái gần như tham lam chiếm hữu, ngay sau đó, hắn dùng đầu lưỡi của chính mình vụng về thăm dò, không màng tất cả mà tìm kiếm ấp áp trong mộng làm hắn trầm mê.
Đôi tay Dung Hoàn hư hư câu lấy Kim Chiêu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Chân chính mà hôn lên, trong lòng hắn một mảnh bình thường trở lại. Hắn cũng không chán ghét, thậm chí còn có chút thích. Còn kháng cự gì đâu?
Hắn còn cướp đi nụ hôn đầu tiên của bạn nhỏ Kim Chiêu —— hẳn là nụ hôn đầu tiên đi? Dung Hoàn có chút rối rắm mà nghĩ, trong nguyên văn cũng không có miêu tả Kim Chiêu từng có trải qua tình cảm, suốt năm đời đều là 24 K thuần xử nam, quả thực thuần túy như một tờ giấy trắng .
Nghĩ như vậy, Dung Hoàn có chút khoe khoang .
Hôn môi cũng không biết sao, để tướng quân ca ca tới chỉ cưng.