Cứu Rỗi Bá Đạo Ma Đầu

Chương 41

Ông ngoại Cảnh Nhất Xí mắc bệnh phong thấp tín*, vẫn luôn nằm trong bệnh viện 3-4 năm, hiện tại bệnh tình tăng thêm, bệnh viện báo nguy, xuất huyết não cũng đồng phát.

*Phong thấp (hay còn gọi là phong tê thấp) gây đau nhức, sưng tấy và cứng khớp khiến việc cử động gặp khó khăn. Đây là căn bệnh mạn tính, nếu không có biện pháp kiểm soát hợp lý, xương khớp sẽ bị hủy hoại theo thời gian, dẫn đến nguy cơ biến dạng khớp và liệt chi.

Thế giới này chân thật ở chỗ, trong nguyên văn không có miêu tả chi tiết bối cảnh gia đình mỗi nhân vật, nhưng tất cả đều sẽ có máu có thịt mà xuất hiện ở trước mặt, bao gồm cả hiện tại ——

Mẹ Cảnh vành mắt hồng hồng mà ngồi ở trong văn phòng bác sĩ, ba Cảnh còn trấn định, cẩn thận dò hỏi bác sĩ cuộc phẩu thuật lớn kế tiếp, nhưng giữa mày đã có thể kẹp chết một con ruồi.

Dung Hoàn chạy tới nơi, còn mặc đồng phục, đeo cặp sách, kêu một tiếng mẹ.

Mẹ Cảnh vừa thấy hắn nước mắt liền rơi xuống: “Bảo bảo……”

Kế tiếp là đủ thứ ký tên giải phẫu, viện phí, cùng với giấy đồng ý nguy hiểm, bởi vì Cảnh Mông đang ở đại học, không thể lập tức tới, trong nhà chỉ dư lại ba người đều áp suất thấp, sau khi từ trong bệnh viện trở về, mẹ Cảnh cũng không có tâm tình ăn cơm, uể oải mà ngồi ở nhà ăn, ba Cảnh an ủi cô trong chốc lát, đem Dung Hoàn về phòng: “Đi làm bài tập đi .”

Dung Hoàn nhịn không được hỏi câu: “Ba, ông ngoại giải phẫu rất nguy hiểm sao?”

“ Chuẩn bị tâm lý thật tốt, xin trường nghỉ học một ngày, sáng sớm mai ông ngoại giải phẫu, ngày mai chúng ta cùng ở với ông ấy một ngày.”ba Cảnh cho rằng hắn sợ, trách mắng: “Con là nam tử hán đại trượng phu, gặp chuyện nhỏ này cũng phát hoảng? Đứng thẳng!”

Dung Hoàn: “…… Đây không phải thẳng sao?”

“Đi đi đi, nhanh đi làm bài tập.” ba Cảnh thúc giục.

Dung Hoàn như bị đuổi chạy về phòng.

Tam ban Hằng Cao.

Cao trung không có cuối tuần, rèm phòng học bị gió thổi bay không ngừng, thầy giáo vật lý cầm danh sách, gọi lên trả lời câu hỏi.

“Cảnh Nhất Xí? Bạn học này mới chuyển tới học kỳ này? Đứng lên trả lời.”

Ngòi bút Nguyên Duẫn dừng lại.

Thấy lớp học không có ai đứng lên, thầy giáo vật lý đẩy đẩy mắt kính có chút buồn bực, Cừu Nhã Như liền nhiều miệng, nói: “Thưa thầy, Cảnh Nhất Xí xin nghỉ, trong nhà có việc, hôm nay không có tới.”

Cô đoạt lời so với lớp trưởng Liêu Vũ còn nhanh hơn, làm cho nửa câu “Xin nghỉ” trong miệng của Liêu Vũ không kịp nhổ ra.

“À.” Thầy giáo vật lí lại tìm kiếm bạn học may mắn tiếp theo trong danh sách.

Chờ Cừu Nhã Như buông tay, bạn học bên cạnh liền trêu ghẹo: “Được lắm nha, Cừu Nhã Như, động thái của giáo thảo chúng ta cậu lắm rõ trong lòng bàn tay, không phải là theo dõi chứ? Lần trước cậu ấy vừa tới đã mang cơm giúp cậu, tôi chưa từng thấy người khác có đãi ngộ này, hơn nữa tôi có hỏi thăm qua, nữ sinh tìm Cảnh Nhất Xí thổ lộ đều bị cậu ấy cự tuyệt, cậu ấy hiện tại còn độc thân!”

Liêu Vũ quay đầu lại cười với cô: “Đúng vậy, dứt khoát để cậu làm lớp trưởng đi.”

“Đi đi đi.” Cừu Nhã Như đem hai cái đầu phía trước đẩy trở về, có điểm thẹn quá thành giận, qua một lát, cô quay đầu lại thật cẩn thận liếc Nguyên Duẫn một cái ——

Nói thật mà nói, cô sợ là Nguyên Duẫn khi dễ Cảnh Nhất Xí, nếu không Cảnh Nhất Xí đối với người khác vừa tốt vừa thoải mái, cũng không đến mức đi giúp người ta rót nước chứ? Thật sự không phải Diêm Vương sống uy hϊếp cậu ấy sao?

Thấy Nguyên Duẫn cúi đầu viết đề, lông mi đen nhánh bỗng nhiên nâng nâng, chuẩn xác mà nhìn chằm chằm cô, cô tức khắc hoảng sợ, vội vàng vặn cổ về.

Dung Hoàn cả ngày không có tới học, bạn học trong lớp đều rất nhớ mong hắn, diễn đàn lớp đều đang hỏi làm sao vậy, sang đến Dung Hoàn đang ở bệnh viện, di động vẫn luôn tích tích vang, là cuộc trò truyện riêng của diễn đàn lớp.

Dung Hoàn móc di động ra liền thấy hoảng sợ, 99 tin chưa đọc, sao Cảnh Nhất Xí có sức ảnh hưởng như vậy?! Nghiễm nhiên là cá sấu lớn vườn trường! Khi hắn làm nghệ sĩ, các loại đạo diễn biên kịch đài lớn đến thêm phương thức liên lạc cũng chưa nhiều như vậy.

Bạn tốt trên QQ đạt hơn 900!

Còn dùng biệt danh riêng nghe thôi đã thấy đau trứng để phân biệt.

“Chạy nhanh lên tia chớp mùa xuân.”

“Mỉm cười lên cậu là thiếu niên mộc mạc nhất.”

……

Hai mắt Dung Hoàn tối sầm, không biết ai là ai, trước click mở phân loại.

Ba Cảnh thấy hắn mân mê nửa ngày, nghiêm khắc mà trừng mắt nhìn hắn một cái, thoạt nhìn há mồm liền muốn mắng nhãi ranh không giữ đạo hiếu, may mắn mẹ Cảnh còn ở bên cạnh, một phen đem ba Cảnh ngăn lại, đối với Dung Hoàn nói: “Bạn học của bảo bảo khẳng định là có chuyện quan trọng, bảo bảo, đi ra ngoài nhận điện thoại trước .”

“Không có việc gì không có việc gì, không có gì chuyện quan trọng.” Dung Hoàn vội vàng tắt điện thoại, lúc này mới ngừng .

Ngày hôm sau Dung Hoàn đến trường học, người tam ban như hận không thể lại mở một cái tiệc hoan nghênh —— đương nhiên, là hắn bỏ tiền.

Liêu Vũ hỏi: “Nghe nói cậu bệnh? Có khỏe không?”

Dung Hoàn tưởng tượng đến tối hôm qua cùng hệ thống thống kê hơn 900 vị bạn tốt QQ của Cảnh Nhất Xí, vội đến đêm khuya, liền khổ không nói nổi, ứng phó nói: “Còn khỏe còn khỏe.”

Hắn vươn đầu nhìn đến vị trí bàn thứ hai từ dưới lên gần cửa sổ, Nguyên Duẫn không tới?

Quả thật là hiếm thấy, từ khi khai giảng tới nay, Nguyên Duẫn mỗi ngày đều tới vô cùng sớm.

Hắn giải thích cho có lệ mấy nhóm nam nữ sinh đi lên hỏi han ân cần, đến vị trí của mình lại thấy nơi đó trống không, chỉ còn lại có bàn ghế Nguyên Duẫn, hắn tức khắc há mồm: “ Bàn ghế của tôi đâu?”

Cừu Nhã Như chỉ vào vị trí bàn thứ ba ở giữa, nói: “Lão Lâm sắp xếp cậu ngồi chỗ đó, nên đã đem bàn ghế của cậu chuyển qua .”

Phòng học tổng cộng chia làm ba khu vực, bàn ở giữa hiển nhiên là nơi tụ tập toàn học sinh tốt tam ban, lớp trưởng Liêu Vũ, các khoa khóa đại biểu, ban cán bộ, còn có vài tên có thành tích sau Nguyên Duẫn, đều ngồi chỗ đó. Cảnh Nhất Xí vừa chuyển đến ban này, lão Lâm đã muốn an bài hắn đến vị trí kia, kết quả là không nghĩ tới đứa nhỏ này không hiểu ra sao mà một hai phải ngồi ở dãy ghế sau, quả thực tức chết!

Cừu Nhã Như và Liêu Vũ đều khuyên nhủ: “Cậu cứ ngồi ở giữa, phòng học lớn như vậy, ngồi phía sau cậu có thể thấy rõ bảng đen sao? Hơn nữa chủ nhiệm lớp cũng là vì tốt cho cậu, làm gì mà cậu nhất định phải ngồi cùng bàn với loại người như vậy ……”

“Loại người như vậy? Thị lực của tôi rất tốt.” Trong lòng Dung Hoàn vô danh túc giận, không có tâm tư tranh luận cùng bọn họ, vội vàng chạy đến văn phòng lão Lâm.

Lão Lâm đang pha trà, thấy hắn chạy tới, cũng vô cùng đau đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chủ nhiệm lớp, em không muốn đổi chỗ ngồi.” Dung Hoàn trực tiếp nói, “Em muốn hỏi lý do phải đổi em lên trước là gì.”

“ Vậy nói cho em, em không thích hợp ngồi ở sau cùng.” Thấy văn phòng không có giáo viên, lão Lâm cũng đặt chén trà xuống, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Trước khi em vào Hằng Cao, ba của em đã cố ý dặn dò chúng ta chiếu cố em, an bài em ngồi bên cạnh học sinh ưu tú, không phải là cố ý muốn em áp lực, mà hoàn toàn là vì tốt cho em! Học xong năm nay là hết cấp 3, lập tức thi đại học, em còn có thời gian chơi ở phía sau sao? Tự em ngẫm lại đi!”

Dung Hoàn phản bác nói: “Đệ nhất toàn ban không phải là bạn cùng bàn của em sao? tam ban còn có học sinh có thành tích tốt hơn cậu ấy sao? Sao em không biết?”

Lão Lâm tức khắc mắc kẹt: “—— không phải, sao em cứ nhất quyết ngồi cùng Nguyên Duẫn vậy chứ?”

“Chúng em là anh em tốt nha, chơi rất thân .” Dung Hoàn lung tung nói.

“Chơi rất thân?” Lão Lâm tức phát cười, “Bạn học trong lớp nói cho thầy biết, em ngồi ở bên cạnh em ấy, từ khi khai giảng đến bây giờ em ấy không hề nói chuyện với em! Em ấy không để ý tới em, sao có thể giúp em nâng cao thành tích?”

Dung Hoàn nói: “Cậu ấy chỉ là không thích nói chuyện, không phải không để ý tới em, ngày thường cậu ấy ngồi xem xong đề rồi đều sẽ giải thích cho em, bạn cùng bàn tốt như vậy có thể tìm ở đâu được chứ?”

“……” Lão Lâm không có gì để phản bác, tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu, “Vậy cũng không được! Em ấy thích đánh nhau! Thích gây chuyện! Là thứ cứng đầu! Là thứ không đỡ dậy nổi từ trong vũng bùn ! Không cùng chung một con đường với em! Thầy sợ em ấy dạy hư em!”

Dung Hoàn không biết nghe qua bao nhiêu người nói về Nguyên Duẫn như vậy, trong lòng nghẹn một hơi, quả thực như một cục đá không thể tháo xuống.

Hắn nắm tay, bình tĩnh một chút, thấp giọng nói: “Lâm lão sư, không phải mỗi người đều có thể sinh ra ở trong một gia đình hoàn mĩ, cũng không phải mỗi một cái giãy giụa của mỗi người đều hết thuốc chữa, có đôi khi không thể vươn được một bàn tay, ít nhất cũng đừng dùng chân dẫm. Thầy nói cậu ấy là học sinh xấu, là thứ không đỡ dậy nổi từ trong vũng bùn, em không đồng ý. Thành tích của cậu ấy tốt như vậy, các môn học kỳ 1 đều đạt điểm tối đa, mỗi ngày sét đánh không động mà tới trường học tập, đi học cũng không phạm quy, chẳng qua là chỉ đánh Vương Tử Hiên dối trá kia một lần, toàn giáo viên học sinh liền cảm thấy cậu ấy là thứ cứng đầu, dựa vào cái gì ? Các người đều biết chân tướng mọi chuyện sao? Vì sao lại không có khả năng là Vương Tử Hiên sai?”

Lão Lâm tức giận đến đầu óc ong ong vang: “……”

Hắn một hơi nói nhiều như vậy, nghĩ đến thỉnh thoảng trên người Nguyên Duẫn sẽ lộ ra những vết thương —— hoặc bị ghế dựa đập tím, hoặc trên lỗ tai có máu bầm, trong lòng hắn đều khó chịu. Hắn có thể hiểu sự e sợ của lão Lâm cùng một ít giáo viên trong trường, coi Nguyên Duẫn như ôn dịch, dù sao, bạo lực gia đình —— trường học không có biện pháp can thiệp.

Khi Nguyên Duẫn còn nhỏ từng chạy trốn, nhưng lại bị bắt trở về, chuyện trong nhà, cục cảnh sát cũng mặc kệ, chỉ khuyên bảo là chủ. Vậy hắn có thể có biện pháp nào, chỉ có thể cứng đầu lên, đến mức cả người đều như mũi nhọn bén nhọn, ai cũng không dám sát vào, một khi sát vào sẽ bị cắt trúng .

“Em không muốn đổi chỗ ngồi, Lâm lão sư, em có thể đổi về chứ?” Dung Hoàn cố nén vị chát trong lòng, lại hỏi.

Lão Lâm thấy hắn vòng tới vòng lui, vòng một vòng lớn cư nhiên vẫn là vì chuyện này, quả thực tức giận đến không thở nổi.

“Em vẫn quyết tâm muốn đổi về đúng không?”

Dung Hoàn chém đinh chặt sắt nói: “Đúng vậy.”

“……” Lão Lâm nói: “Thầy đây phải giải thích như nào với ba của em?”

“Không cần giải thích.” Dung Hoàn ngữ khí mềm đi vài phần, nói: “Như vậy đi, Lâm lão sư, kỳ thi sắp đến nếu em có thể đạt trong top một trăm, vậy có thể chứng minh là em ngồi ở đó thật sự là không chậm trễ tiền đồ của em.”

“Một trăm? Tiểu tử cậu thật biết phóng đại lời nói!” Lão Lâm hoàn toàn không tin. Thành tích cuối học kỳ 1 của Cảnh Nhất Xí xếp ở 700 mấy trong danh sách, trong lớp có tổng cộng một ngàn người, thành tích của hắn ở tầm trung, hiện tại khoảng cách đến kỳ thi còn có hơn hai tháng, sao có thể ngắn ngủn trong hơn hai tháng, tiến bộ hơn 600 người, thật sự cho rằng mình có thiên phú dị bẩm sao?

Dung Hoàn nói: “Đây không phải em đánh cược với thầy sao, còn có thể cho em động lực ? Dù sao cũng hơn hai tháng, đến kỳ thi giữa kì là biết .”

Lão Lâm nhìn chằm chằm hắn, nhìn chằm chằm một lúc lâu, đầu óc vô cùng đau đớn, cảm thấy đứa nhỏ Cảnh Nhất Xí này rốt cuộc là nơi nào đồn hắn dịu ngoan có lễ? Nói chuyện với hắn còn có thể tức chết! Cuối cùng huyệt thái dương thật sự đau, lão Lâm liền phất tay: “Em trở về đi.”

“Vậy chỗ ngồi……?”

Lão Lâm cả giận nói: “Tùy em! Nhưng nếu kỳ thi giữa kì em không đạt được top một trăm, em mẹ nó ngoan ngoãn đổi về giữa cho tôi!”

Dung Hoàn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra ý cười, sạu khi nói lời cảm ơn với lão Lâm, liền rời khỏi văn phòng.

Nhưng hắn mới vừa kéo cửa văn phòng ra, liền thấy một hình bóng quen thuộc, trong tay cầm thùng rác cùng cái chổi dọn dẹp hành lang, đứng ở đó, nhìn hắn.

Dung Hoàn bỗng nhiên nhớ ra, hôm nay đến phiên Nguyên Duẫn quét dọn vệ sinh, trách không được vì sao đến phòng học lại không thấy hắn.

Không biết có phải bởi vì ánh mặt trời vừa mới dâng lên hay không, dừng ở trên mặt Nguyên Duẫn, lạnh nhạt cùng bén nhọn ít đi rất nhiều, thay thế là con ngươi đen nhánh có chút…… Mờ mịt.

Hắn mờ mịt mà nhìn chằm chằm Dung Hoàn, nhấp môi, môi có chút trắng bệch.