Nhưng điều may mắn chính là hắn ta không làm tôi chết. Bà cô đã nói qua về minh hôn cho tôi nghe, nói nếu như một người một quỷ kết minh hôn thì cái biểu tượng hỷ đường gì đó sẽ là màu hồng hơi bạc. Nhưng nếu biểu tượng này toàn bộ là màu trắng thì sẽ không chỉ biểu thị cho việc đối tượng được kết minh hôn kia sẽ phải chết, để có thể trở thành vợ chồng vĩnh cửu, mà còn
biểu thị oán khí trong người đã chết kia rất lớn, không thể hóa giải. Nhưng hắn không bắt tôi chết cũng không có nghãi hắn ta là một con quỷ tốt, cũng có có thể hắn khinh thường làm như vậy, hắn tin chắc rằng bản thân hắn có thể cùng với đối phương trở thành một đôi vợ chồng vĩnh cữu.
Theo như vận khí gần đây của tôi, thì tôi hy vọng mình đừng rơi vào trường hợp thứ hai. Hỉ phục đã đưa tới, vậy hẳn là thời gian đến ngày kết âm hôn cũng không còn xa. Tôi không để ý đến sự kinh ngạc của Ngụy Quỳnh và mấy cô bạn cùng phòng, mà dứt khoát đem bộ hỉ phục cùng với cái hộp ném vào thùng rác. Lúc ném hỉ phục xong, tôi liền gọi điện cho bà cô, nhưng gọi mãi mà vẫn không được. Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể đợi hai ba ngày sau, tên quỷ kia đến bắt tôi đi được. Tôi nghĩ tới Cố Nam Phong, muốn hỏi hắn xem chuyện này nên làm thế nào, nhưng vừa nghĩ tới lời cảnh cáo của Phong Trà, còn có sự khác thường của Cố Nam Phong thì tôi lại trở nên do dự. Được rồi, ngày mai đi bạch phố xem sao. Tôi khôn tin một con phố lớn như vậy mà không có một cái là có bản lĩnh thật sự.
Đêm đến, tôi nằm ở trên gường, lật qua lật lại mãi ngủ không được. Rốt cuộc là ai muốn kết âm hôn với tôi? Cố Nam Phong sao? Theo như trực giác của tôi đối với hắn thì hắn sẽ không làm như vậy. Hơn nữa hiện tại tôi đối với hắn cũng không có gì phản cảm, hắn cũng không cần phải ép buộc tôi kết âm hôn? Chẳng lẽ là Lý Nhất Phàm? Nghĩ đến cái người này tôi liền nhịn không được mà bật cười. Nhìn bộ dáng bất cần đời của hắn cùng với những lời nói tùy ý đấy, rất có thể là hắn đang trêu đùa tôi hoặc cố ý muốn chọc giận bà cô. Vậy rốt cuộc là con quỷ nào chứ? Chẳng lẽ lại là con quỷ mà tôi sẽ phải kết âm hôn như bà cô đã từng nói ư? Nghĩ đến đây, trong lòng tôi liền cảm thấy rất khó chịu. Tôi căn bản chưa thấy hắn, vậy mà hắn lại muốn lấy tôi, bất luận hắn là người hay quỷ, cao thấp hay mập ốm, chỉ cần hắn ép buộc tôi là tôi đã không có ấn tượng tốt với hắn rồi.
Tôi suy nghĩ miên man, rồi cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, đang lúc tôi sắp ngủ thì tôi nghe thấy xung quanh hình như có một tiếng kêu dị thường. Hình như có ai đó gọi tôi: "Đồng Đồng, Đồng Đồng, ... ."
Trải qua mấy lần sóng gió, hiện tại tôi vừa nghe thấy có ai nửa đêm gọi tên tôi là tôi liền muốn đập tên đó một trận tơi bời. Đặc biệt là còn dùng giọng điệu của nữ quỷ trên TV để mà gọi tên tôi. Tôi không trả lời mà là lặng lẽ mở to mắt, len lén quan sát tình huống xung quanh nhưng tôi lại không phát hiện ra có gì bất thường. Mấy người kia đều đang ngủ rất ngon lành, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của bọn họ, với lại thanh âm này cũng tuyệt đối không phải là giọng của bọn họ. Nhưng thanh âm này không biến mất, ngược lại nó cách tôi càng ngày càng gần.
Thanh âm kia cứ không ngừng gọi: "Đồng Đồng, Thu đồng, Tạ Thu Đồng, Tiểu Đồng,..."
Nghe đến chỗ "Tiểu Đồng Đồng" là suýt chút nữa thì tôi bật cười thành tiếng. Thật sự là chịu hết nổi mà. Tôi quyết định giả bộ ngủ, coi như không nghe thấy tiếng gì cả.
Thanh âm này rất là quỷ dị, lúc thì giống tiếng gọi của mẹ tôi, lúc thì lại giống tiếng gọi của ba tôi, có đôi khi thậm còn có cả tiếng của Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết.
Sau một hồi thì thanh âm này bỗng trở nên im bặt, giống như là bị ai đó đó bóp cổ vậy. Tôi đề cao cảnh giác, không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng vô cùng. Ngay lúc này, tôi muốn mở mắt ra xem tình hình thế nào rồi thì lại nghĩ đến việc Cố Nam Phong đã phong ấn con mắt Âm Dương của tôi lại rồi, hiện giờ tôi không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi.
“Ta biết rõ cô không ngủ.” Một giọng nữ bất chợt vang lên bên tai tôi.
Tôi như phản xạ có điều kiện, mở mắt ra, thì phát hiện có một nữ quỷ tóc tai bù xù đang ghé sát vào giường tôi, nhìn tôi rời cười rộ lên. Cùng lúc đó, tôi kêu lên một tiếng, thanh âm lớn đến mức lấn át cả tiếng cười của cô ấy.
Cmn đậu xanh rau má, làm tôi sợ muốn chết, không phải là tôi không thể nhìn thấy quỷ nửa sao? Tôi không chút suy nghĩ, từ trên cái gường cao 2m nhảy xuống, cả chăn màn trên người tôi cũng rơi xuống theo.
Trong lúc đang rơi tự do ở trên không trung thì tôi mới nhớ tới, đây không phải là chiếc giường thấp ở nhà tôi, mà là giường ở ký túc xá! Tôi và cả chăn màn ngã thành một đống trên mặt đất.
Cố gắng lắm mới thoát được thì nữ quỷ áo trăng kia lại định nhảy từ trên chiếc giường của tôi xuống, mẹ khϊếp, chẳng lẽ cô ấy muốn nhảy vào người tôi?
Tôi bất chấp cơn đau trên người, liều mạng lăn một vòng, nữ quỷ áo trăng kia vừa vặn rơi xuống bên cạnh tôi. Chân tay cô ấy vừa chạm đất, thì cô ấy liền bò về phái tôi. Mái tóc đen dài che đi diện mạo của cô ấy, chỉ thỉnh thường nghe thấy tiếng cười ha ha.
Lúc khoảng cách giữa tôi và cô ấy chỉ còn mọt bước thì cô ấy ngừng lại, trên mặt nữa quỷ lộ ra một đôi mắt tràn đầy oán hận, cô ấy cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi giống như tôi là kẻ thù của cô ấy. Cô ấy đột nhiên đánh về phía tôi. Tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, đồng thời cũng chuẩn bị miếng ngọc bội trong tay, hung hăng đập vào người nữ quỷ.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên nữ quỷ lùi về sau vài bước, thân hình cũng từ từ trở nên mờ nhạt rồi biến mất hẳn. Cùng lúc đó miếng ngọc bội của tôi cũng rơi xuống đất.