Giọng em gái nũng nịu như tiếng kêu của mèo con, cô lắc đầu kháng cự, trái lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Dương Tông Hoa hơn, anh vừa sợ bị ba phát hiện lại vừa thấy hưng phấn khi lén lút làm chuyện này sau lưng ba.
"Cục cưng, anh biết em cũng muốn mà, tối nay anh sẽ thỏa mãn em." Dương Tông Hoa đẩy nút điều khiển trứng rung lên mức to nhất, thưởng thức bộ dạng đứng ngồi không yên của em gái khi bị trứng rung giày vò, móng tay của Dương Tuyết Mai để lại những vết cào trên mặt bàn.
"Ưʍ... anh ơi, không chịu được nữa, a... không được..." Dương Tuyết Mai thở gấp, hai đùi kẹp chặt ma sát với nhau, mỗi khi trứng rung chuyển động thì tiểu huyệt của cô lại co bóp, dâʍ ŧᏂủy̠ đầy ứ bên trong, tiếng nước òm ọp vang lên.
Đầu trứng rung hơi nhọn, không nhọn đến mức làm tiểu huyệt bị thương nhưng nó lại có thể vừa vặn đâm vào miệng tử ©υиɠ chặt khít, bắt đầu rung lên, vừa nhanh vừa mạnh.
Cứ thế tiểu huyệt của Dương Tuyết Mai lại cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra xối hết lên trứng rung.
"A... ưʍ... anh ơi, đừng mà, hỏng mất... ưʍ..." Dương Tuyết Mai sắp không giữ được nữa, dâʍ ŧᏂủy̠ sắp phun ra ngoài rồi.
Vì tránh cho mình xấu hổ trước mặt Dương Cảng Quân nên cô vội chạy vào toilet trước khi cao trào.
Dương Tông Hoa nhìn em gái hoảng loạn, anh càng cười tươi hơn, côn ŧᏂịŧ dưới thân cứng như đá.
Họ không biết rằng Dương Cảng Quân đã nhìn thấy tất cả, sắc mặt hắn trở nên nặng nề.
Có rất nhiều chuyện lúc mình chưa nghi ngờ thì sẽ cảm thấy bình thường, nhưng một khi trong lòng có hạt giống của sự nghi ngờ thì thấy cái gì cũng thấy không bình thường.
Dương Cảng Quân đã phát hiện ra mối quan hệ bất thường giữa con trai và con gái, hắn nhất định phải tìm cơ hội giải quyết chuyện này.
***
Đêm đã khuya, ánh đèn ngủ vàng nhạt khiến không gian có chút mập mờ, Dương Tông Hoa đi chân đất, anh cầm một cây gậy nhỏ dài rồi mở cửa phòng Dương Tuyết Mai ra.
Trong phòng có một mùi thơm khó nói, lúc Dương Tông Hoa ngửi thấy mùi này, con quái vật dưới háng anh liền giật mình tỉnh giấc, bắt đầu đứng thẳng lên, lúc nhìn thấy bóng người uyển chuyển xinh đẹp trên giường, mắt anh sáng rực.
Dương Tông Hoa sải bước tiến lên rồi lên giường.
Dương Tuyết Mai mơ màng cảm thấy chỗ bên cạnh hơi lún xuống, mùi hương thân quen xộc vào mũi, cô nhắm mắt vùi đầu vào lòng anh trai, mặc cho anh trai tùy ý sờ soạng cơ thể mình: "Ưʍ... anh, em đang ngủ mà..."
Dương Tuyết Mai ậm ờ oán trách.
Dương Tông Hoa không dừng lại, anh vuốt ve da thịt mịn màng của Dương Tuyết Mai, đầu óc nảy số liên tục, anh cạ côn ŧᏂịŧ cứng nóng vào bụng dưới bằng phẳng của em gái.
"Ưʍ... anh, đừng mà, buồn ngủ lắm." Dương Tuyết Mai lại nói.
Dương Tông Hoa bóρ ѵú Dương Tuyết Mai, nằm đè lên người cô, l*иg ngực rắn chắc đè mạnh lên cặρ √υ' mềm, anh bóp mạnh một cái khiến cô rêи ɾỉ vì đau.
"Ưʍ... đau quá, anh trai hư." Lúc này cơn buồn ngủ của Dương Tuyết Mai cũng biến mất, cô mở mắt nhìn Dương Tông Hoa: "Anh đang làm gì vậy?"