Ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của Dương Cảng Quân đưa đến trước mặt Cao Minh Minh, tuy ông không nói gì nhưng Cao Minh Minh vẫn hiểu ý mà đưa ngón tay của Dương Cảng Quân vào miệng mình.
"Ưm ưʍ... a.... thật dâʍ đãиɠ..." Cao Minh Minh thưởng thức vị ngọt của dâʍ ŧᏂủy̠, bà không chỉ liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ trên đầu ngón tay của Dương Cảng Quân mà còn không buông tha lòng bàn tay của Dương Cảng Quân, lưỡi cẩn thận liếʍ dạch từng chỗ một.
"Ưʍ... chồng, không ngờ đã lâu không gặp mà anh vẫn tuyệt vời như vậy!" Cao Minh Minh hai má đỏ bừng, ánh mắt nhìn Dương Cảng Quân cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Dương Cảng Quân có chút tự hào khi được khen ngợi: "Tất nhiên rồi, chồng em không phải lúc nào cũng lợi hại như vậy sao?"
Dương Cảng Quân và Cao Minh Minh ở trong khách sạn một lúc lâu mới thay quần áo, ra khỏi khách sạn và trở về chỗ của mình.
Cuộc làʍ t̠ìиɦ này vừa vội vàng vừa sung suớng, nhưng không hề ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của cả hai.
Sau khi Dương Cảng Quân trở về nhà, ông vẫn sống bình yên, hạnh phúc bên con trai và con gái.
Tuy nhiên, cuộc sống luôn có những điều bất ngờ.
Chuyện đã làm thì cho dù có giấu diếm như nào cũng vẫn sẽ để lộ một số dấu vết.
Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm.
--
Không biết làm thế nào mà Dương Tuyết Mai biết được Dương Cảng Quân quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Cao Minh Minh, sau đó bắt đầu tức giận.
Cô vẫn làʍ t̠ìиɦ say mê với Dương Tông Hoa nhưng về nhà lại không cho ông chạm vào, mặc dù vài ngày sau tình hình trở nên tốt hơn nhưng thực sự cũng không khá hơn chút nào.
Cô trêu chọc và dụ dỗ ông, nhng khi ông động tình thì cô lại nói không được.
Trong thời gian bình thường, Dương Cảng Quân sẽ không chiều theo những tật xấu của cô, ông sẽ chỉ đè cô xuống và thao cô, dù sao thì thao lạn cô thì cô sẽ không còn tiếp tục gây sự nữa.
Chỉ là Dương Cảng Quân biết cô đang tức giận, mà ông sẵn sàng chiều chuộng cô.
Tuy nhiên, tình trạng này kéo dài khoảng chục ngày vẫn không thuyên giảm, Dương Cảng Quân quả thực vừa tức giận vừa sốt ruột.
Côn ŧᏂịŧ lớn đã quen ăn tiểu huyệt nhỏ nhắn của con gái, đột nhiên không được ăn khiến ông luôn cảm thấy khó chịu, nhất là khi Dương Tuyết Mai còn dụ dỗ ông, dụ dỗ đến mức ông bùng lửa lại không chịu dập tắt.
Dương Cảng Quân thực sự là có khổ mà không thể nói.
Huống chi, hôm nay Dương Tuyết Mai đi học về, trong bụng còn chứa đầy đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Dương Tông Hoa.
Có lẽ từ ban ngày ở trường cho đến khi về nhà đã làm nhiều lần, không biết lần này hai người chơi như thế nào mà Dương Tuyết Mai nhét máʏ яυиɠ vào tiểu huyệt của cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong bụng cô không thể chảy ra ngoài.
Cô mang về nhà và đứng trước mặt Dương Cảng Quân, rút máʏ яυиɠ ra và để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống đất.
"Ba ơi, mau nhìn xem, tiểu huyệt của con chứa rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, thật hạnh phúc." Dương Tuyết Mai khoe với Dương Cảng Quân với đôi má đỏ bừng.
"Mẹ nó." Sự tức giận trong lòng Dương Cảng Quân đột nhiên dâng lên, "Mai Mai, ba đã xin lỗi con rồi, con còn muốn giận ba đến bao giờ!"
Dương Cảng Quân tức giận nhưng lại không thể làm gì Dương Tuyết Mai nên chỉ có thể giữ cánh tay của Dương Tuyết Mai lại.
“Hơn nữa, cho dù trong lòng con có tức giận với ba thì cũng đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ba bằng cách làʍ t̠ìиɦ với anh trai có được không?”
Giọng điệu của Dương Cảng Quân không được coi là tức giận nữa, thay vào đó là đang thương lượng với Dương Tuyết Mai, thậm chí còn có chút khẩn cầu.
Người đàn ông nào có thể chịu nổi việc người phụ nữ của mình không cho mình chạm vào, còn thân cận với người đàn ông khác rồi rêu rao trước mặt mình!
Mấy ngày trôi qua, tâm trạng của Dương Tuyết Mai đã tốt lên rất nhiều, tuy rằng cô vẫn có chút ghen tị với việc ba lén lút đi gặp mẹ nhưng cô cũng hiểu được một chút.
Ba mẹ đã kết hôn, không biết đã làm chuyện này bao nhiêu lần, nếu không thì đã không có cô và anh trai, thân là con gái, cô không thể quên cội nguồn của mình.
Cô chỉ hơi ghen tị thôi.
Đã lâu lắm rồi không được côn ŧᏂịŧ lớn của Dương Cảng Quân thao, Dương Tuyết Mai cũng nhớ Dương Cảng Quân, hiện tại bị Dương Cảng Quân mạnh mẽ giữ lại, cô cũng không phản kháng nhiều mà chỉ hờn dỗi mở miệng: "Không phải ba thích mẹ hơn sao?”
"Bây giờ con đang cho ba cơ hội đi tìm mẹ, nối lại tình xưa đó, như vậy không phải là tốt cho ba sao?"
Nghe xong lời này của con gái, trong mắt Dương Cảng Quân lập tức hiện lên nụ cười: “Con là bảo bối của ba, trong lòng ba, con là người quan trọng nhất, ba mẹ qua lại với nhau chủ yếu là bởi vì con và anh trai con."
“Đừng giận nữa được không?”
Sau lời này, Dương Tuyết Mai cũng không còn phản kháng nữa, hành động của Dương Cảng Quân càng táo bạo hơn.
Lúc này, Dương Cảng Quân đang ôm Dương Tuyết Mai đè xuống ghế sofa, trong tiểu huyệt của cô vẫn còn sót lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà.
Dương Cảng Quân đưa tay về phía phần dưới cơ thể cô, cảm giác nhớp nháp và ẩm ướt rất chân thực, tất nhiên ông biết đó là gì.