Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 4: Tỏ tình

Lộ An Thuần sửa sang lại cổ áo nhăn nhúm, tóc cũng xõa tán loạn trên đầu vai, cần cổ trắng nõn lưu lại một vệt đỏ thẫm, là dấu vết vừa rồi bị bàn tay thô ráp của anh đυ.ng vào.

Ngụy Phong mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, ném hai thẻ chứng nhận lên trên quầy sửa chữa, đầu ngón tay gõ lên bàn: “Cô tìm trẻ con nhà chúng tôi có việc gì?”

“Cậu bé rất đáng yêu, muốn trêu chọc chút mà thôi.”

Ngụy Phong liếc mắt nhìn thằng nhóc chảy nước mũi, ngờ nghệch, quần áo bẩn thỉu này…

Đáng yêu?

Đống phân chó bên đường còn đáng yêu hơn nó đó.

“Cô vẫn còn một cơ hội nói dối cuối cùng, thử xem có thể thuyết phục tôi không.”

Lộ An Thuần quan sát chàng trai trước mặt, CPU trong đầu hoạt động cực nhanh.

Rất rõ ràng, anh đa nghi bẩm sinh, cực kỳ đề phòng người lạ.

Lộ An Thuần nghĩ đến hoa khôi tỏ tình thất bại trước đó, ma xui quỷ khiến nói: “Thật ra em… cũng tới tìm anh.”

“Tìm tôi, sao lại nói chuyện với thằng bé?”

“Muốn nghe ngóng từ nó chút tin tức liên quan đến anh.”

Ngụy Nhiên vội vàng làm chứng cho Lộ An Thuần: “Đúng vậy đúng vậy, chị hỏi anh có tốt với em không, có hung dữ không, tính tình có xấu lắm hay không.”

Vẻ mặt Ngụy Phong dịu đi một chút, kéo ghế xoay qua ngồi xuống, chân dài thuận thế gác lên quầy sửa chữa: “Nghe ngóng chuyện này làm gì.”

“Trước khi tỏ tình chắc chắn phải biết được lai lịch của đối phương chứ.” Lộ An Thuần kiên trì nói tiếp: “Có khuynh hướng bạo lực hay không.”

Ngụy Phong hơi ngước cằm lên, ngả ngớn lại phách lối —

“Vậy bây giờ… chắc là cô đã có kết luận rồi.”

Lộ An Thuần vốn định lừa cho qua, nói xin lỗi vì đã làm phiền, rồi rời đi.

Nhưng mà…

Cô nhìn bé trai trước mặt, lại có chút không cam lòng.

Thật không dễ gì mới tìm được em trai…

Lộ An Thuần sửa lời nói: “Còn phải quan sát thêm.”

“Cô còn muốn quan sát gì nữa?”

“Nhân phẩm, thái độ của anh, còn có tính cách của anh, không thể chỉ dựa vào một hai lần tiếp xúc là đưa ra phán đoán bừa về anh được.”

“Xem ý này của cô có vẻ bắt đầu cân nhắc rồi nhỉ.”

“Đương nhiên là phải đánh giá thật kỹ rồi.” Lộ An Thuần nghiêm túc nói: “Em chưa từng theo đuổi con trai, trước kia toàn là người khác theo đuổi em thôi.”

“...”

Ngụy Phong cảm thấy mình đã đủ tự luyến rồi, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn.

Có điều, khuôn mặt mối tình đầu dịu dàng này của cô khiến Ngụy Phong chỉ luôn thích kiểu chị gái trưởng thành có chút dao động…

“Xin hỏi…” Ngụy Phong nhìn thẻ căn cước của cô: “Bạn học Lộ An Thuần nhà ở Bắc Kinh pnhỏ hơn tôi một tuổi lẻ tám tháng đây, tôi bắt được trái tim cô từ lúc nào vậy?”

“Chính là tối hôm đó.” Lộ An Thuần nghiêm túc nhìn anh, làm như mỗi câu mình nói đều phát ra từ đáy lòng: “Sau khi em về nhà thì trong đầu toàn là… dáng vẻ anh đánh nhau, đẹp trai đến mức em không ngủ được.”

Ngụy Phong nhớ lại tình hình tối hôm đó, khi đó lòng anh tràn đầy lửa giận, hận không thể đưa tên đó vào chỗ chết.

Có thể là hơi bị đẹp trai.

“Có phải em tự dưng tỏ tình thì anh sẽ từ chối không?”

Anh cầm tua vít, xoay mấy lần trên đầu ngón tay, đôi mắt một mí sắc bén dò xét cô.

Tựa như… đang suy nghĩ.

“Khuôn mặt của cô đúng là gu của tôi.” Ngụy Phong dùng ngón tay lướt trên đầu tua vít: “Tôi cũng muốn khảo sát xem sao, dù sao tam quan và tính cách mới là quan trọng nhất.”

“Ồ, anh nói đúng.”

Ngụy Phong không nhiều lời nữa, lấy một chiếc điện thoại cũ từ trong ngăn tủ ra, dùng tua vít mở nó ra.

Lời cô nói anh không tin chữ nào cả.

Nhưng ma xui quỷ khiến… anh lại diễn theo cô, có lẽ cũng muốn xem xem rốt cuộc cô gái này có mục đích gì.

Hoặc là… chỉ đơn thuần là thấy sắc nổi lòng tham.

Lộ An Thuần cuối cùng cũng có thể thuận lý thành chương ngồi bên ghế sô pha cùng bạn nhỏ Ngụy Nhiên, bắt đầu trò chuyện —

“Bé yêu, năm nay em học lớp mấy?”

“Lớp 4.”

“Vậy thì còn rất nhỏ đó.”

“Em đã mười tuổi rồi, là đàn ông!”

“Vậy thì em giỏi quá! Vừa rồi em nói thành tích không tốt lắm, em yếu môn nào thế?”

“Môn toán của em không tốt, nhưng anh trai em học toán cực kỳ giỏi, thi đua lấy được nhiều giải thưởng lắm. Mỗi lần anh ấy chỉ bài cho em đều cực kỳ tức giận, có một lần còn giận đến mức xé sách, ép em ăn sách.”

Ngụy Nhiên uất ức lên án với cô.

Lộ An Thuần an ủi cậu bé: “Đây không phải là lỗi của em, là lỗi của anh trai em, sao tính tình của anh ấy lại xấu xa như vậy chứ!”

“Ồ, còn không phải à!”

Ngụy Phong ngước mắt lên liếc cô một cái.

Từng sợi lông mi của cô dài mảnh cong lên, dày rậm che phủ mí mắt, dưới ánh đèn êm dịu, làn da của cô trắng nõn mềm mại, hai má hiện lên vệt hồng rất nhẹ.

Chỉ là ăn mặc… có chút bảo thủ khô khan.

Nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến sự thật rằng cô đẹp hơn hoa khôi trước đó gấp n lần.

Anh cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, dời mắt nhìn về phía tấm áp phích nữ thần Thang Duy ở trên tường.

Đàn ông thay lòng đổi dạ chỉ trong chớp mắt.

Một lúc sau, Ngụy Nhiên cho Lộ An Thuần xem bài văn chữ như gà bới của mình cho Lộ An Thuần xem —

“Em viết văn tốt nhất trong lớp, lần nào cô Chu cũng sẽ lấy bài của em làm bài mẫu đọc trên lớp.”

“Thật sao?” Lộ An Thuần lộ vẻ ngạc nhiên: “Nhanh cho chị xem xem, bài văn thế nào mà có thể làm văn mẫu, chị viết văn chưa từng được giáo viên đọc đâu.”

“Đây, chị xem đi!”

Lộ An Thuần nhận lấy vở viết văn, đọc kỹ từng chữ từng chữ.

Ngụy Phong quan sát cô.

Cho rằng cô không có hứng thú với trẻ con, vốn dĩ nữ sinh cấp ba ở tuổi này thì có mấy ai có thể cảm thấy hứng thú với trẻ con chứ, về cơ bản sẽ không để ý đến, cùng lắm thì qua loa một chút.

Nhưng Lộ An Thuần không chỉ sẵn lòng nói chuyện với Ngụy Nhiên, thậm chí còn nói chuyện rất vui vẻ.

“Mẹ của em." Cô đọc đề bài văn của Ngụy Nhiên, tò mò hỏi: “Tiểu Nhiên, em từng gặp mẹ của em sao?”

“Không.” Ngụy Nhiên lắc đầu: “Nhưng đây là đề văn mà, cô giáo yêu cầu nhất định phải viết, cho nên em chỉ có thể tưởng tượng thôi.”

Lộ An Thuần đọc tiếp: “Mẹ của em có một mái tóc vàng rất dày, đôi mắt màu xanh ngọc, tai yêu tinh, răng nhọn, dáng người cao lớn oai phong, mẹ biết bắn cung, còn biết cưỡi rồng bay lượn…”

Ngụy Phong không nhịn được mà trêu ghẹo: “Mẹ của em là Avatar à?”

“Hừ! Liên quan gì tới anh!”

Lộ An Thuần nói với bạn nhỏ Ngụy Nhiên: “Trí tưởng tượng của em rất phong phú, chữ viết rất có cảm giác hình tượng, nhưng thiếu chút gì đó.”

“Cái gì ạ?”

“Chân thành.” Lộ An Thuần ân cần nói: “Mọi người sẽ không tin điều em viết là thật, em nên viết ra mẹ chân thật hơn.”

“Nhưng em không biết mẹ chân thật như thế nào.”

“Chị có thể tặng mẹ của chị cho em.”

Lộ An Thuần lấy ra cái kẹp ảnh hình trái tim giấu trong áo ngực, đưa tới trước mặt cậu: “Đây, em có thể viết thế này, mẹ của em có mái tóc đen nhánh rất dày, đôi mắt long lanh tựa như bước ra từ thế giới truyện cổ tích, mẹ thích mặc sườn xám, cười lên sẽ có lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng. Đồng thời, mẹ còn là một diễn viên múa cổ điển nổi tiếng thế giới, múa quạt rất đẹp, khiến cả thế giới thấy được vẻ đẹp chân chính… Mẹ còn có trái tim yêu thương, thích chó, từng nuôi một chút chó tên là Cầu Cầu.”

Đứa trẻ tiến tới, nhìn cái kẹp ảnh trước ngực cô: “Mẹ của chị đẹp quá, sau này em làm văn có thể viết về bà ấy không?”

“Ừm, có thể!”

“Cảm ơn chị!”

“Em mãi mãi không cần nói cảm ơn với chị.”



Sắc trời dần tối, hơi thở cuộc sống của hẻm Thanh Hà càng thêm rõ ràng, nhà nhà mở đèn đốt lò, mùi thơm của đồ ăn dầu mỡ tung bay khắp nơi.

Lộ An Thuần vẫn không muốn về, trò chuyện với đứa trẻ có rất nhiều thú vị, từ làm văn tiểu học cho tới lý tưởng cuộc đời, cuối cùng hai người còn cùng nhau giao hẹn sẽ đến Bắc Đới Hà ngắm biển.

Ngụy Phong ngồi bên quầy sửa điện thoại, cầm theo tua vít tháo mở linh kiện điện thoại, bên tai thỉnh thoảng có tiếng cười nhẹ nhàng của cô gái truyền đến, như từng mảng bọt nước khẽ vỗ vào đá ngầm.

Bình thường anh sẽ không cho phép con gái theo đuổi mình ở trong tiệm đến khi màn đêm buông xuống, nhưng hôm nay… lại không hề ra lệnh đuổi khách.

Chuông điện thoại IPhone vang lên, Lộ An Thuần nghe điện thoại: “Chị Liễu.”

“An An, nên về nhà rồi, em ở đâu vậy? Chị bảo tài xế tới đón em.”

“Thôi ạ chị Liễu.”

“Em vừa đến, chưa quen thuộc với nơi này, chị vẫn bảo tài xế đến đón nhé, đây cũng là việc bố em dặn dò.”

Lộ An Thuần im lặng trong chốc lát rồi nói: “Vậy chị bảo tài xế đến Tân Quang Thiên Địa đón em đi, em đang ở đây dạo phố nè, vừa xem một bộ phim.”

“Được, em chờ đó nha.”

Lộ An Thuần cúp máy, quay đầu phát hiện ra hai anh em đồng thời nhìn qua cô.

Ngụy Phong cười lạnh, nói với Ngụy Nhiên: “Nhớ kỹ, đừng tin miệng lưỡi của phụ nữ.”

Không có lời nào là thật cả.

“...”

Lộ An Thuần không hề cảm thấy nói dối có gì không đúng, bởi vì từ nhỏ cô đã sống trong hoàn cảnh như vậy, không thể không học cách nói dối.

Cô hùng hồn nói: “Chẳng lẽ anh chưa từng nói dối một câu nào với người nhà sao?”

“Chưa từng.”

“Em không tin.”

Mặc dù Ngụy Nhiên thích dìm anh trai cậu, nhưng điểm này thì cậu có thể đảm bảo cho anh trai: “Chị ơi, anh của em nói thật đấy, anh ấy chưa từng nói dối bà, tụi em đều không nói dối.”

“Vậy cuộc sống của hai người thật sự rất hạnh phúc.”

Ngụy Phong không phủ nhận chuyện này.

Hơn mười năm được bà nội Ngụy nhận nuôi, cuộc sống của anh rất hạnh phúc. Mặc dù gia cảnh nghèo khó nhưng trong lòng rất thỏa mãn, bởi vì anh đã có được người nhà minh mong muốn nhất mà không thể có được, không có giờ phút nào là không được yêu thương, được quan tâm…

Cũng như có khả năng yêu thương người khác.

Mãi đến khi đám khốn kiếp ăn chùa đó phá hủy đi tất cả.

Nghĩ tới đây, bàn tay cầm tua vít ẩn hiện gân xanh.

Ngụy Nhiên ngây ngô hỏi: “Chị ơi, Tân Quang Thiên Địa cách nơi này hai ba cây số đó, sao chị không bảo tài xế đến hẻm Thanh Hà của tụi em luôn?”

Lộ An Thuần giải thích: “Bởi vì chị muốn bảo vệ một người… rất quan trọng đối với chị, cho nên chuyện hôm nay đến hẻm Thanh Hà không thể để bất cứ ai biết được.”

“Người rất quan trọng mà chị nói không phải là anh trai em đấy chứ.”

Lộ An Thuần cười, không trả lời.

Trái tim Ngụy Phong lại bị câu nói này của cô trêu chọc, chỉ cảm thấy ngứa ngáy, từ yết hầu thẳng đến trong tim.

Tiêu rồi.

Anh thật sự không đỡ được.

“Mau cút đi.” Anh bực bội nói với cô.

“Em đi đây, bái bai! Lần sau có thời gian em lại đến.”

“Không chào đón, đừng đến nữa.”

“Anh hung dữ như vậy sẽ mất điểm trong lòng em đó nha.”

Thế mà còn uy hϊếp anh à?

“Có thể là cô đã quên chuyện cô đang theo đuổi tôi rồi.”

Lộ An Thuần lè lưỡi với anh, đi vào trong con hẻm, quan sát cửa hàng nhỏ không đáng chú ý này.

Ánh sáng ấm áp chiếu ra từ bên trong cửa sổ thủy tinh dán giấy dán cửa sổ, không khỏi mang cho người ta một loại cảm giác ấm áp và an tâm.

Cô tìm được em trai rồi, trong thế giới u tối này, cuối cùng cô cũng không còn một mình lẻ loi trơ trọi nữa.

Đó là người thân máu mủ của cô.

Trước cửa Tân Quang Thiên Địa, tài xế Kiều Chính đã đón được cô, thấy cô mang theo túi lớn túi nhỏ thì nhanh chóng tiến lên đón lấy: “Chà, mua không ít nha!”

“Sắp khai giảng rồi, cháu mua một ít quần áo mới.”

“Lên xe đi, hôm nay bố cháu cố ý từ chối bữa tiệc, về nhà sớm nói cùng cháu ăn cơm. Kết quả là cháu không ở nhà, sắc mặt phải nói là khó coi, còn quở trách dì Liễu của cháu một trận, nói sao không đưa cháu về cùng.”

Tâm trạng không dễ gì mới dịu đi của Lộ An Thuần lại trầm xuống, cô lo lắng hỏi: “Chị ấy không sao chứ?”

“Không sao.”

“Vậy chú nhanh đưa cháu về đi.”

Tài xế khởi động xe, lái xe bảo mẫu lên cầu vượt, chạy thật nhanh về nhà.



Sau khi Lộ An Thuần rời đi, cậu bé Ngụy Nhiên ngồi một bên khung cửa của tiệm điện thoại cũ, nhìn hướng cô rời đi, đeo tai nghe nghe bài hát đang thịnh hành, thở ngắn thở dài.

Lúc này, Chúc Cảm Quả mang theo một túi giấy dầu đi đến, sau khi vào còn bôi dầu lên mặt cậu nhóc: “Bà của tớ bảo tớ đưa một ít thịt sườn sấy khô cho hai anh em cậu.”

“Cảm ơn bà Chúc giúp tớ.”

Ngụy Phong sai Ngụy Nhiên: “Gói mấy quả cam đường Phổ Giang mấy ngày trước em mua đưa cho anh Gan Heo của em mang về đi.”

Ngụy Nhiên dứt khoát gói hết mấy quả cam đường còn lại cho Chúc Cảm Quả, để cậu ta mang về.

“Chút sườn sấy khô thôi mà, không cần đáp lễ đâu.”

“Bà của cậu thích ăn cam.”

Chúc Cảm Quả cũng rất bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy cái túi.

Cậu ta và Ngụy Phong chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hiểu rất rõ tính cách của Ngụy Phong, xưa nay không thích nợ người ta gì cả, hàng xóm lân cận cho cái gì thì đều muốn đáp lễ.

Lúc học tiểu học, trong giờ mỹ thuật, bởi vì anh không có bút sáp màu nên đành nhìn những bạn học khác vẽ tranh, đáng thương mím môi. Hàng phía trước có bạn nữ tốt bụng quay đầu cho Ngụy Phong mượn hai ba cây bút màu, để anh có thể hoàn thành bài tập mỹ thuật.

Bạn nữ đó mập mạp, cũng không đẹp, thường xuyên bị mấy bạn nam xấu tính trong lớp chọc là Nữ Đầu Heo.

Sau khi tan học, Ngụy Phong đi vào vườn hái mấy bông hoa dại, dùng giấy màu của giờ mỹ thuật gói lại, còn dùng dây lụa buộc lại thành một bó hoa xinh đẹp, tặng cho bạn nữ đó làm quà đáp lễ vì đã cho anh mượn bút màu, khiến bạn nữ đó có đủ thể diện trước mặt các bạn học.

Bạn nữ bút sáp màu bật khóc tại chỗ.

Ngụy Phong này có tâm tư cực kỳ nhạy cảm tinh tế, đôi mắt đen giống như lưỡi dao, có thể nhìn thấy rõ khát vọng sâu nhất trong lòng mỗi người.

Bó hoa đó khiến bạn nữ bút sáp màu yêu anh rất nhiều năm, mãi đến khi học lớp mười cô bạn đó mới lấy can đảm tỏ tình, lại bị anh vô tình từ chối.

Lý do rất đơn giản, anh không có ý gì với cô ấy, đừng nghĩ nhiều, chỉ là trả nhân tình mà thôi.

Cho nên anh thật sự là cái máy thu hoạch trái tim, con gái đều thích anh, không chỉ vì khuôn mặt có giá trị nhan sắc quá cao, nhiều hơn là vì phong độ đàn ông hoang dã trên người anh.

Nổi tiếng là khó theo đuổi.

Hiện tại chưa có cô gái nào có thể hái được đóa hoa có gai này.

“Đúng rồi đúng rồi, vừa rồi khi đi về tớ nhìn thấy cô gái tối hôm đó bị chúng ta dọa sợ, sao cô ấy lại tới đây?”

Ngụy Nhiên vội vàng nói: “Chị ấy tới tìm anh trai em, giống như chị trước đó, đến tỏ tình với anh trai em.”

Chúc Cảm Quả kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt: “Không phải chứ.”

Mặc dù người cả con hẻm này đều biết Ngụy Phong rất được chào đón, mấy năm nay, chỉ cần có cô gái xinh đẹp nào đi ngang qua hẻm Thanh Hà thì tám, chín mươi phần trăm đều là đến tìm Ngụy Phong.

Cô gái hôm nay có giá trị nhan sắc rất cao, nhưng túi xách trong tay cô… còn có giá cao hơn.

“Đây chắc chắn là con gái nhà giàu, anh trai em bán một con máy cũ cũng không mua được một cái túi của người ta đâu, em thấy cái túi cô ấy xách chưa, LV bản giới hạn toàn cầu đấy.”

Mặc dù Chúc Cảm Quả không có tiền nhưng bình thường thích lật xem tạp chí thời trang, ngắm trai xinh gái đẹp, cũng nhớ rõ ràng các nhãn hiệu thời trang hàng đầu quốc tế: “Cái túi đó thật sự không phải có tiền là mua được đâu, cả thế giới chỉ có mấy cái, cô ấy có thể sở hữu chứng tỏ nhà cô ấy… chắc chắn không phải giàu có bình thường, là nóc nhà của nhà giàu đấy! Siêu đại gia trong giới tư bản!”

Ngụy Phong không cảm xúc sửa màn hình điện thoại: “Có thiên kim nhà giàu nào mà ăn mặc như cô ấy đâu chứ? Bọc kín như bà sơ vậy, vừa quê mùa vừa lỗi thời.”

Đi tỏ tình mà cũng không biết ăn mặc đẹp một chút.

Ngụy Phong cảm thấy cô không hề có tâm.

“Chắc là người ta thích phong cách này, cậu đừng thấy cô ấy ăn mặc lỗi thời, thương hiệu quần áo chắc chắn không tệ đâu! Có thể là do thẩm mỹ của cô ấy không tốt lắm, nhưng cũng không cản trở người ta giàu có được.”

Ngụy Phong liếc cậu bé một cái: “Em thấy sao?”

“Ồ, chị ấy nói không có đủ tiền mua cho em thật nhiều kẹo Tinh Cầu, chỉ có thể mua mười cái, em cảm thấy chị ấy không giàu lắm.”

“Nghe thấy chưa?”

“Ngụy Phong, cậu không bình thường nha.” Chúc Cảm Quả mỉm cười nhìn Ngụy Phong: “Thế nào, cậu không hy vọng cô ấy là con gái nhà giàu sao?”

“Liên quan khỉ gì đến tớ?” Ngụy Phong tháo màn hình điện thoại, không khách sáo nói: “Tớ còn chẳng quen biết cô ấy nữa.”

“Mấy bạn nữ theo đuổi cậu đó, cậu cũng quen mấy người đâu.”

“Không quen ai cả.” Ngụy Nhiên xen vào: “Nhưng mà! Vừa rồi anh trai em gọt táo cho chị ấy.”

“Hả? Anh trai em còn biết gọt táo à?”

“Kỹ thuật tốt lắm, lật con dao một cái, xoẹt xoẹt xoẹt, vài giây thôi là gọt xong rồi, vỏ táo không hề đứt luôn!” Cậu bé khoa chân múa tay.

Chúc Cảm Quả cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tính cách Ngụy Phong mạnh mẽ như vậy, con mẹ nó giống như chó hoang ấy, không thể trêu chọc được, đã cắn là không nhả ra, cứ phải cắn đứt miếng thịt đến máu me đầm đìa thì mới thôi.

Một người như vậy, nói anh cầm dao đâm người cậu ta còn tin chứ cầm dao gọt táo, hơn nữa còn gọt cho con gái… Chúc Cảm Quả thật sự không thể tin được.

“Tại sao cậu phải gọt táo cho cô ấy?”

Ngụy Phong đặt điện thoại xuống, hờ hững đáp: “Dọa cô ấy sợ hai lần rồi, cô ấy cho rằng ông đây là kẻ bạo lực, đúng lúc thay đổi ấn tượng một chút.”

“Đừng nói, cái tư thế đánh nhau không cần mạng này của cậu thật sự dọa con gái nhà người ta đấy.” Chúc Cảm Quả nở nụ cười, lấy cùi chỏ chọc vào Ngụy Nhiên: “Có phải cô ấy cảm động muốn chết không?”

“Không có, chị ấy không nhận.”

“Vì vì vì vì sao!”

“Chị ấy nói chị ấy không thích ăn táo, chỉ thích ăn cherry thôi.”

“...”

“Cuối cùng anh trai em tự ăn quả táo đó, nhai nát cả hạt luôn.”

*

Lộ An Thuần quay về biệt thự Giang Đinh, Lộ Bái và Liễu Như Yên ngồi trong phòng ăn, trên bàn bày mấy món cay Tứ Xuyên tinh xảo, bọn họ đều chưa động đũa.

“Xin lỗi, con về muộn.”

Lộ Bái hờ hững, không nhìn ra được cảm xúc nào: “Đi đâu?”

Lúc này, tài xế Kiều Chính mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào: “À, An An đã mua không ít đồ ở Tân Quang Thiên Địa đấy.”

Đôi mắt như chim ưng của ông ta nhìn về phía Liễu Như Yên: “Em không đi cùng nó à?”

“Em… Em muốn…”

Liễu Như Yên lắp bắp, Lộ An Thuần ngắt lời cô ta: “Không trách mẹ, tại con không muốn đi với ai cả, chỉ thích dạo phố một mình, tự do hơn cho nên bảo mẹ về trước.”

Lộ Bái đi qua, nhìn những món quần áo hàng hiệu mà Lộ An Thuần mua, lấy điện thoại ra kiểm tra đối chiếu tin nhắn thông báo chi tiêu của thẻ tín dụng, thản nhiên nói: “Trong đó có hai tiếng con không tiêu một đồng nào, con đi đâu vậy?”

“Đi xem phim.” Lộ An Thuần biết ông ta hỏi như thế, lấy ra cuống vé xem phim đã chuẩn bị trước.

Lộ Bái nhìn lướt qua, không hỏi thêm nữa, chỉ nói với Kiều Chính: “Xử lý mấy bộ quần áo này đi.”

“Hả…” Kiều Chính lúng túng quan sát Lộ An Thuần: “Nhưng…”

Ánh mắt Lộ An Thuần dánh chặt vào tấm thảm, yên lặng, không hề nói một câu.

“Tổng giám đốc Lộ, đây là đồ cô Lộ mua… như thế này không tốt…”

Lộ Bái cầm chiếc váy hai dây trong đó lên, không khách sáo ném đến bên chân Lộ An Thuần: “Cái gì đây, mặc như vậy là muốn quyến rũ ai hả, tùy tiện.”

Lộ An Thuần như… đã quen với chuyện này, quay đầu không thay đổi sắc mặt nói với Kiều Chính: “Vậy làm phiền chú Kiều nhé.”

“Ừ.” Kiều Chính nhặt chiếc váy dưới đất lên, rồi xách mấy cái túi mua sắm ra ngoài.

Lộ An Thuần ngồi vào bàn, ngoan ngoãn ăn cơm.

Lộ Bái thấy cô nghe lời như thế thì sắc mặt hơi dịu đi, gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Lộ An Thuần: “Lần sau dạo phố cứ để cô ấy đi cùng con, một mình thì vui vẻ gì. Con mới đến, chưa quen thuộc thành phố, địa hình ở đây lại phức tạp, cầm bản đồ cũng chưa chắc có thể tìm được đường.”

“Con biết rồi, bố.”

“Sắp xếp xong bữa tiệc rồi chứ?” Ông ta lại hỏi Liễu Như Yên.

“Chuẩn bị xong rồi, lần này chào mừng An An về, em mời rất nhiều bạn học trường Trung học Nam Gia tới, nam nữ có đủ cả, đều là con cái đối tác làm ăn của anh, để tụi nó làm quen trước, còn có mấy đứa vừa thi đại học năm nay, làm bài không tệ, có thể truyền đạt kinh nghiệm ôn tập lớp 12 cho An An.”

“Ừm, ổn thỏa lắm.” Lộ Bái hiếm khi khen ngợi.

Liễu Như Yên thấy tâm trạng ông ta không tệ, nên đề nghị: “Vậy… anh có thể cho em trai em tới bữa tiệc chơi không, em cũng muốn giới thiệu cho An An và nó làm quen với nhau, như vậy thì ở trong trường nó và An An có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Cô bảo con gái tôi đi chăm sóc nó?”

“Không phải!”

Chóp mũi Liễu Như Yên đổ mồ hôi vì kích động, cô ta vội nói: “Ý em là, nó có thể chăm sóc và bảo vệ An An, dù sao cũng là trẻ con mà, lỡ như có xích mích gì, Lịch Hàn cũng được tính là nửa người nhà với An An, chắc chắn sẽ đứng về phía con bé.”

Lộ Bái lạnh nhạt nói: “Tùy.”



Trong phòng chơi bida đầy khói, mấy chàng trai mặc áo ba lỗ quần cụt hoa vây quanh bàn bóng, cậu một gậy tôi một gậy mà chơi bóng.

Một đứa trẻ ngậm kẹo que, mang một bưu kiện EMS tới cho Ngụy Phong. Anh mở ra, là thư mời xếp lớp học lại của trường Trung học Nam Gia.

Trên mặt anh không có cảm xúc gì, đặt bưu kiện trên tay xuống bàn, cúi người đỡ cán gậy, đôi mắt đen láy nhắm vào quả cầu màu xanh biển.

Đẩy cán dài một cái, hai quả bóng chạm vào nhau, quả bóng xanh biển ổn định rơi vào lưới.

Chúc Cảm Quả cầm gậy đi tới, cầm bưu kiện EMS lên xem: “Ghê đó nha anh Phong! Vào thật rồi nè!”

Trường Trung học Nam Gia là trường trung học trọng điểm của thành phố C, trường có đội ngũ giáo viên rất giỏi, rất nhiều cậu ấm cô chiêu của các gia đình giàu có đều tranh nhau vỡ đầu để vào đó, học phí cũng cao ngất ngưởng.

Ngoài những học sinh nhà giàu thì còn có một bộ phận học sinh có thành tích top đầu trong khu vực thành thị gần như đều được Trung học Nam Gia chiêu mộ về.

Thành tích không tốt thì có thể học ở Trung học Nam Gia không? Cũng được, nhưng phải có tài năng ở phương diện khác, hơn nữa còn phải là tài năng xuất chúng tuyệt đối thì mới được —

Ví dụ như thể dục, vậy thì nhất định phải lấy được giải thưởng quốc tế, hạng nhất hoặc hạng nhì trong các cuộc thi đấu, không được là hạng ba; lại ví dụ như huy chương vàng hoặc bạc trong lĩnh vực vật lý toán học, còn phải ở trình độ đẳng cấp thế giới…

Dù sao trường học này cũng như biển chứa trăm sông, chỉ cần được nhận vào, thành tích có bết bát đến đâu thì cũng có thể dạy dỗ tiến bộ.

Hơn nữa trường này không có cái gọi là lớp chọn, học sinh trong trường đều được đối xử như nhau, được xem như là dòng nước sạch trong các kiểu trường trung học trọng điểm của thành phố.

Bố của Chúc Cảm Quả là giáo viên vật lý của Nam Gia, chính ông ấy đã đưa hồ sơ của Ngụy Phong cho Văn phòng tuyển sinh trường Trung học Nam Gia.

Kỳ thi đại học của thành phố C được thực hiện theo phương thức 3+1+2, không còn phân chia xã hội và tự nhiên nữa, thi chung Ngữ văn, Toán học và Ngoại ngữ, một môn Vật lý hoặc Lịch sử, chọn hai môn trong các môn Tư tưởng và Chính trị, Địa lý, Hóa học, Sinh học.

Nửa năm trước bà Ngụy qua đời, cuộc sống của em trai không còn chỗ dựa, Ngụy Phong cũng không có tâm trạng thi đại học, lúc đó anh chỉ tham gia thi một môn, chính là Toán học.

Tổng điểm môn Toán là 150, anh thi được 150 điểm.

Giống như đại đa số các bạn nam, anh thiên về khoa học tự nhiên, anh đã lấy tất cả các giải thưởng trong các cuộc thi đấu Toán học Vật lý hồi cấp hai, đầu óc thông minh đến mức chẳng khác gì bật hack.

Lần này Trung học Nam Gia sẵn sàng nhận anh vào học lại cũng là vì hy vọng, trong các cuộc thi Toán học quốc tế sau này, anh có thể mang chiến tích vang dội về cho trường.

Chúc Cảm Quả vừa chơi bóng vừa hỏi anh: “Cậu đã tìm được gia đình nhận nuôi em trai cậu chưa?”

“Xem qua mấy nhà rồi, không thích hợp.”

Ngụy Phong cầm phấn bôi đầu cơ giống như xúc xắc, cọ vào đầu gậy, thản nhiên nói: “Nhà thì có con nhỏ, nhà thì trông bố mẹ không tốt, sợ sẽ có bạo lực gia đình.”

“Nói thật, em trai cậu lớn như vậy, có gia đình chịu liên lạc với cậu đã là không tệ rồi, còn kén chọn nữa.”

Ngụy Phong liếc cậu ta: “Cậu tưởng đây là thịt heo bán ở chợ đấy à?”

Bà Ngụy ra đi đột ngột, Ngụy Phong cũng thấy may mắn vì đã trượt kỳ thi năm nay, nếu năm nay anh cũng phải rời đi thì không biết thằng bé sẽ như thế nào.

Vẫn còn một năm nữa, hẳn là có thể tìm được gia đình nhận nuôi thích hợp, tìm bố mẹ tốt cho thằng bé.

Chúc Cảm Quả nheo mắt, chọc bóng nhưng không vào rổ, quả bóng xanh lá bị bắn đến trước mặt Ngụy Phong.

“Đúng rồi, có một công việc, nhận không? Ra giá không tồi.”

“Việc gì?”

“Một nhà giàu mở tiệc, muốn tìm mấy chàng trai đẹp mắt làm nhân viên bưng bê và hầu rượu. Chú của tớ đang phụ trách chuyện này, nói với tớ xem xem có bạn bè nào phù hợp với điều kiện hay không, tớ nghĩ đến cậu ngay.”

Chúc Cảm Quả đi đến trước mặt anh, chọc khuỷu tay vào l*иg ngực rắn chắc của anh: “Không phải ai cũng có thể kiếm được số tiền này đâu, chủ yếu là giá trị nhan sắc phải đạt.”

“Bảo tớ đi hầu hạ mấy cậu ấm cô chiêu ấy hả?”

“Cái gì mà hầu hạ chứ, chúng ta đều là giai cấp vô sản, đứng đó cũng có thể kiếm được tiền, lao động là vinh quang!”

Ngụy Phong nhẹ nhàng đẩy quả bóng xanh lá kia vào trong lưới, giọng nói lười biếng: “Không quen mặc âu phục, ngại bó sát.”

Chúc Cảm Quả cười tủm tỉm nói: “Lương một ngàn một tiếng, còn bó sát không?”

“Tớ là kiểu thấy tiền sáng mắt à?”

“Rất rõ ràng, cậu là người như vậy.”

Khóe môi Ngụy Phong cong lên, nhìn cậu ta cười: “Gửi thời gian địa điểm cho tớ.”

“Đến lúc đó tớ tới tìm cậu, cùng nhau đi.”

“Không phải người ta nói cần người đẹp à?”

Chúc Cảm Quả lập tức xù lông: “Cậu nói vậy là có ý gì đó! Nói cho rõ ràng coi!”