Chương 1
Vào đêm trung thu, Bội Liên ngồi lên một chiếc kiệu nhỏ yên lặng không tiếng động đưa vào nhà họ Nghiêm, giống như mọi người không biết chiếc lá cuối cùng của mùa hạ điêu tàn khi nào, Bội Liên cũng không biết mình nên bước tiếp như thế nào,
Ngày đầu tiên gả vào nhà họ Nghiêm, cậu đi nhìn chồng mình, vị được gọi là Nghiêm Tụng đại thiếu gia, người kia nằm trên giường, vẫn luôn không nhúc nhích giống như người chết, cơ thể giấu bên dưới quần áo đã gầy đến mức mất đi hình dạng vốn có.
Bội Liên Liên tiếp nhận khăn lông từ mẹ chồng rồi chà lau cơ thể Nghiêm Tụng, cậu không dám nhìn kỹ, Nghiêm Tụng gầy trơ xương cực kỳ giống anh em đói chết bên đường của cậu, trước khi đến Bội Liên đã biết y bị bệnh lao, bệnh này sẽ ăn mòn cơ thể Nghiêm Tụng, không có thuốc nào cứu được.
Mẹ chồng liếc mắt nhìn Bội Liên một cái, móng tay dài để lại vết đỏ trên khuôn mặt của cậu.
“Sao, tròng mắt này quá cao quý, không muốn nhìn cơ thể con tôi?”
Bội Liên co rúm lại lắc đầu, cậu đáng thương giải thích.
“Không có, mẹ, con không dám.”
Mẹ chồng miễn cưỡng bỏ qua cho cậu.
“Cậu phải nhớ kỹ cậu là thứ gì, không có con tôi, cậu đã sớm bị bán đến kỹ viện, đã có cơ thể dễ mang thai thì phải hầu hạ thiếu gia cho tốt, nhanh chóng mang thai.”
Bội Liên siết chặt khăn lông, nước chảy dọc theo ngón tay nhỏ giọt xuống mặt đất, cậu gật đầu thuận theo. Từ mấy năm trước, Nghiêm Tụng đã bắt đầu nằm trên giường, cũng bắt đầu từ đó nhà họ Nghiêm đưa nhị thiếu gia Nghiêm Hồng mệnh cứng khắc thân nhân đến Đông Giao lễ phật, bọn họ còn thu lưu cô nhi chạy nạn ra từ cô nhi viện.
Bội Liên cũng chạy ra khỏi cô nhi viện ba năm, bây giờ cậu đã mười bảy, cơ thể phát dục thành thục, là song nhi có thể gả chồng. Cơ thể Nghiêm Tụng sắp không được, hài môn quý nữ nhìn y không vừa mắt, song nhi như Bội Liên dễ mang thai dễ nuôi thích hợp để truyền thừa hương khói,
Mẹ chồng nghĩ, đại thiếu gia đã khó giữ được, trưởng tôn đại phòng phải để lại hương khói.
“Mấy ngày nay trạng thái của Tụng Nhi không tồi, đêm nay để nó viên phòng đi, cậu cởϊ qυầи áo ra cho tôi xem.”
Mẹ chồng không để ý, gọi người lột sạch quần áo Bội Liên.
Song nhi này rất xinh đẹp, làn da trơn bóng, sờ lên giống như tơ lụa vậy, không biết mẹ chồng nhớ đến việc gì, oán hận véo đầṳ ѵú của cậu mắng.
“Tiện nhân, đúng là tiện nhân, sinh ra chỉ để quyến rũ người khác.”
Đầṳ ѵú bị mẹ chồng véo đỏ sưng lên, nhưng cậu không dám phản kháng, càng không dám lộ ra vẻ mặt thống khổ, cậu biết mẹ chồng ghê tởm mình.