Hôn Nhân Không Hạnh Phúc

Chương 12: Nổ Súng Đi

Vài ngày nữa là Tạ Như Phương sẽ quay về tiếp tục công việc của mình, Mộ Dương chỉ cần cố gắng đến lúc đó mà thôi.

Anh nấu bữa tối xong rồi đặt đĩa thức ăn xuống bàn, Từ Ninh Hi ngồi đó, anh lấy cơm cho cô ăn. Nhìn tay cô run rẩy khi cầm đũa và bát cơm trong tay làm anh chạnh lòng.

"Ăn từ từ thôi." Mộ Dương ngồi xé thịt rồi bỏ vào bát cô.

"Cảm ơn anh." Từ Ninh Hi cười.

Một tuần qua anh tận tình chăm sóc cho cô, cũng không có ý định bỏ cô một mình ở nhà nữa điều đó làm cô rất vui. Lúc ở một mình trong bóng tối, căn phòng lại yên tĩnh đến đáng sợ nó làm cô thấy cô đơn và lạc lõng, cảm giác bị bỏ rơi thật đáng sợ.

Mấy ngày qua anh nấu ăn cho cô cũng phát hiện ra Từ Ninh Hi thật sự rất gầy, ngoài làn da trắng ra thì nhìn cô yếu ớt làm sao, nếu có một cơn gió lớn thổi qua cô có thể bay đi luôn mất. Từ Ninh Hi cũng không kén anh, anh cũng tránh không nấu những món cô bị dị ứng để không xảy ra thêm phiền phức nữa. Nhưng mà cô lại không ăn nhiều, anh không đoán được trước kia cô lấy sức đâu ra làm việc nữa.

Ăn xong bữa tối thì như thường lệ ai về phòng người đấy, Mộ Dương phải dọn dẹp rồi mới làm việc được, do phải về nhà sớm nên gần đây anh đều thức khuya mà giải quyết đống việc ở công ty.

Mộ Dương ngồi ở phòng khách, anh nhìn vào laptop của mình rồi thở dài một hơi, thời gian trôi nhanh thật mới đó đã nửa đêm rồi.

Không biết khi nào mới kết thúc chuyện này đây, anh muốn đi uống rượu quá.

Lúc này cửa phòng cô mở ra, anh quay đầu lại nhìn.

"Chưa ngủ sao?" Mộ Dương bỏ máy xuống rồi đứng dậy đi đến chỗ cô hỏi.

"Em muốn uống nước." Từ Ninh Hi nói.

Mộ Dương nghe vậy vào bếp lấy nước cho cô. Từ Ninh Hi nhận lấy li nước rồi hỏi anh: "Nay thứ mấy vậy anh?"

"Chủ nhật." Mộ Dương đáp.

Anh không cần đến công ty nhưng công việc thì vẫn cần anh.

"Vậy...anh rảnh không? Em muốn ra ngoài đi dạo." Từ Ninh Hi hỏi.

Mộ Dương im lặng, ý cô là tối sao?

"Cũng được." Mộ Dương đáp.

"Bây giờ uống nước rồi đi ngủ đi." Anh nói thêm.

Từ Ninh Hi ngoan ngoãn nghe lời, rất nhanh cô đã về phòng ngủ của mình.

Mộ Dương ở bên ngoài suy tư về đề nghị của cô, đi dạo sao? Lần đầu anh và cô có một cuộc hẹn như thế đấy. Nghĩ lại cả hai kết hôn cũng khá lâu nhưng chưa từng ở riêng chỉ có hai người như thế này.

Anh lắc lắc đầu, thôi không suy nghĩ nhiều nữa, anh còn phải lo cho công việc, xong sớm anh còn nghỉ ngơi.

...

Sáng hôm sau.

Thư kí bất ngờ gọi cho anh báo rằng công ty có việc gấp cần anh đến, Mộ Dương cứ tưởng được ngủ một bữa cuối cùng vẫn phải đi làm. Có làm giám đốc thì vẫn phải làm việc kiếm cơm mà sống.

Mộ Dương thay đồ rồi ra ngoài, bữa sáng anh đã làm cho cô.

"Tôi đến công ty." Mộ Dương nói với cô một tiếng.

"Có việc gấp sao anh?"

"Ừm, tôi sẽ về sớm." Mộ Dương chỉnh lại áo rồi đáp.

"Em đợi."

"Em rất mong chờ tối nay có thể ra ngoài cùng anh." Từ Ninh Hi cười tươi nói.

Nhìn nụ cười trên môi cô khiến tim anh chậm lại một nhịp, cái gì vậy chứ? Anh mới rung động với nụ cười cô đó sao? Không thể nào, so với những người phụ nữ anh qua lại trước kia Từ Ninh Hi thua xa bọn họ mất rồi.

Mộ Dương cứ thế đến công ty, trước khi đi còn dặn cô rằng buổi trưa sẽ có người đến giao đồ ăn cho cô, Từ Ninh Hi gật gật đầu rồi tiễn anh đi làm.

Anh đi rồi, Từ Ninh Hi chỉ biết ngồi ở sofa chờ đợi.

...

Mộ Dương lái xe đến Mộ thị giải quyết mấy chuyện quan trọng, xong xuôi thì cũng đã đến trưa.

Anh ngồi trong phòng làm việc của mình, cũng đã đến giờ ăn, đồ ăn anh đặt cho cô có lẽ cũng được giao đến nhà rồi. Mộ Dương tò mò không biết lúc này cô làm gì, anh mở máy tính lên xem, muốn thông qua camera để coi cô ở nhà một mình như thế nào.

Lúc này trên màn hình hiện lên hình ảnh ở phòng khách, Mộ Dương sững người lại, trước mắt anh là một người đàn ông xa lạ đang đứng trong nhà mình tay cầm súng chỉa về hướng Từ Ninh Hi đang ngồi, cô không thấy được nên căn bản không biết người đàn ông đó đang đứng kế bên mình.

"Cái gì vậy chứ?" Mộ Dương kích động nhưng rồi dịu xuống.

"Súng sao? Anh ta muốn gϊếŧ Từ Ninh Hi?"

Mộ Dương đứng dậy nhưng rồi lại nghĩ gì đó, anh ngồi xuống tiếp tục quan sát.

Mộ Dương ngồi trước màn hình, anh nhìn người đàn ông trong máy tính đang chỉa súng về phía vợ mình, anh siết chặt tay lại, thầm mong người đàn ông đó nhanh chóng nổ súng lấy mạng của Từ Ninh Hi đi.

Nếu tên đó ra tay anh sẽ kết thúc được cuộc hôn nhân này, vợ anh qua đời, anh chính thức rời khỏi sự ràng buộc, ba anh cũng không còn lí do để ép anh làm này làm kia nữa.

Nhưng mà...

Sao anh lại có cảm giác lạ lẫm làm sao.