Xuyên Không: Ta Muốn Về Nhà!

Chương 12: Nhật Nguyệt Hội [ Khai mạc! ]

Ngày hôm sau, Hoàng Dương tỉnh dậy trên giường, y chớp chớp mắt để nhìn rõ hơn, xong ngồi dậy mang giày, rửa mặt.

Đến lúc y y phục chỉnh tề, đã có người đến gõ cửa.

"Dương Nhi, đệ dậy chưa?"

Chu Minh Lâm theo nghĩa vụ hằng ngày đến đánh thức Hoàng Dương, vì y luôn dậy trễ.

Hoàng Dương mở cửa, rất ngay ngắn hành lễ.

"Đại sư huynh."

Chu Minh Lâm cười dịu dàng, tiểu sư đệ nhà hắn đã khôn lớn rồi. Bình thường đều là hắn gọi mãi y mới dậy, đến y phục cũng là hắn mặc vào giúp y.

"Mau đi thôi, mọi người đã tập hợp cả rồi."

Xong Chu Minh Lâm đi trước, Hoàng Dương theo sau, cả hai đi xuống chân Thiên Tu Sơn, nơi những người khác đang đợi.

Sau khi đã tập trung đủ, Thanh Du dẫn đầu đưa đồ đệ mình đến với sân đấu võ nơi diễn ra đại hội.

"Thanh Du, tới rồi à."

Lục Hoài Tâm đã an tọa tại vị trí chủ trì từ sớm, hắn ngồi từ trên cao quan sát những đệ tử sắp xếp sàn đấu võ, cũng như các quan khách đến xem.

Thanh Du hành lễ, rồi ngồi xuống ngay vị trí bên phải Lục Hoài Tâm, nhóm người Chu Minh Lâm theo quy tắc đã đi xuống phía dưới khán đài, đợi đến lúc tỷ võ.

Trong lúc chờ đợi, có rất nhiều người đến bắt chuyện với họ, vì dù gì cũng là đệ tử của Ngọc Thanh tiên tôn nổi danh, ai cũng sẽ tò mò họ thực lực ra sao, tính khí như thế nào.

Nhưng kể đến người Hoàng Dương thấy có ấn tượng tốt nhất, có lẽ là nhóm đệ tử của Nguyệt Hạ Cung được dẫn đầu bởi Đại đệ tử – Diệp Như Ý.

"Tại hạ Diệp Như Ý, hân hạnh gặp mặt."

Diệp Như Ý quy củ hành lễ, các đệ tử sau lưng nàng cũng theo gương nàng làm theo.

"Hân hạnh gặp mặt, Diệp các hạ. Ta là Chu Minh Lâm, Đại đệ tử dưới tọa Ngọc Thanh sư tôn."

Chu Minh Lâm mở lời hành lễ, những người khác cũng làm theo.

"Ngọc Như Tuyết, Nhị đệ tử dưới tọa Ngọc Thanh sư tôn."

"Tư Hoài Khanh, Tam đệ tử dưới tọa Ngọc Thanh sư tôn."

"Lâm Ngọc Phong, Tứ đệ tử dưới tọa Ngọc Thanh sư tôn."

"Nam Cung Dạ Hàn, Ngũ đệ tử dưới tọa Ngọc Thanh sư tôn."

"Hoàng Dương, Lục đệ tử dưới tọa Ngọc Thanh sư tôn."

Ánh mắt Diệp Như Ý nhìn những người khác rất bình thường, nhưng đến lượt Hoàng Dương lại ngừng có chút lâu, ánh mắt ấy thâm thúy và dường như đôi chút khó đoán.

"Vốn nghe các đệ tử dưới tọa Ngọc Thanh tiên tôn tư chất bất phàm, giờ gặp mặt đúng là không phải hư danh."

Diệp Như Ý là người biết ăn nói, nàng là bộ mặt của Nguyệt Hạ Cung, luôn là hình tượng đúng đắn của môn phái.

"Diệp các hạ quá khen rồi. Tại hạ đã nghe danh của các hạ từ lâu, ngươi là tấm gương cho đệ tử các môn phái, lại có tư chất bất phàm. Nghe được lời này từ ngươi đúng là vinh hạnh."

Miệng lưỡi hai bên là một chín một mười, không ai thua ai.

Bầu không khí hai bên hòa nhã, trò chuyện đều là hai Đại đệ tử, những người khác chỉ im lặng đứng nghe.

Cho đến khi Diệp Như Ý tiếp chuyện với Hoàng Dương.

"Ngày hôm qua ở sảnh tiệc, ta nghe nói Hoàng Dương các hạ đã đạt Ích Cốc, thật là tuổi trẻ tài cao."

Hoàng Dương đang ngơ ngẩn, để hồn trên mây, đột nhiên bị bắt chuyện nên hơi chậm một nhịp, sau mới ngại ngùng đáp lời.

"Diệp các hạ quá khen rồi, ta không tài giỏi như thế."

Diệp Như Ý nhìn Hoàng Dương, y không phải diễn kịch, y thật sự thấy mình không như những gì nàng nói.

"... Hoàng các hạ, ta không có ý chỉ bảo gì, nhưng khi ai đó thật lòng tỏ lời khen ngợi ngươi, ngươi nên cảm thấy tự hào vì điều đó."

Hoàng Dương nhìn ánh mắt chân thành của Diệp Như Ý, y chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

"Đa tạ Diệp các hạ, tại hạ đã rõ."

Hoàng Dương cảm nhận rõ, Diệp Như Ý không có ý xấu với y, những cảm xúc mà nàng dành cho y quá mờ nhạt, như chỉ là dành cho người qua đường. Nàng thật sự chẳng để tâm đến y. Nhưng Hoàng Dương lại thấy thoải mái với người như Diệp Như Ý, không phải ác ý tỏ rõ, không phải thiện ý tràn ra, cũng không phải sự quan tâm che giấu, y thích người không có bất cứ loại cảm xúc nào với y, thích người xem y chỉ là xã giao, không quá quan trọng.

Hoàng Dương là kiểu người đơn giản, y nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt, vậy nên ai cũng nhận ra thiện cảm của y dành cho Diệp Như Ý.

Bầu không khí hài hòa lúc đầu lại càng trở nên hòa thuận, đến mức những đệ tử khác không thể xen vào.

Sau đó khoảng hai khắc, một tiếng trống lớn vang lên, rồi đến một tràng tiếng trống dài.

Là tiếng trống báo hiệu, Nhật Nguyệt Hội, khai mạc!