Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Chương 48

48.

Trước khi Hoàng Ân tìm được “đường dây” để Minh Quân gặp Vũ Phong thì bà Như Thủy về tới. Ông Jonh hết thời gian làm việc ở Campuchia, hiện tại đang trong kỳ nghỉ cũng về cùng vợ.

Sau khi ổn định nhà cửa thì việc kế tiếp chính là làm tiệc mời bạn bè, để chảo hỏi cũng là để cám ơn đã giúp đỡ hai thằng con bà trong thời gian qua. Ban đầu định ra nhà hàng nhưng bà Như Thủy lại thấy không đủ thân mật, vì hầu như khách mời toàn người quen thân không có ai cần tiếp đãi long trọng cả. Cuối cùng quyết định mời về nhà.

– Mời cả bạn của con đi, thằng bé hay lại đây ấy. – Bà Như Thủy kiểm kê dân số để đặt món ăn.

– Dạ, là Trường. – Hoàng Ân trả lời.

– Con có người bạn nào muốn mời không. Thời gian qua thân thiết với ai nhất. – Bà Như Thủy muốn biết gần đây Hồng Ân thân thiết với ai, cũng là người chia xẻ buồn vui với thằng con.

Hồng Ân nghĩ tới bạn thì có đám bạn học hay cùng ăn uống tán dóc nhưng cũng chưa đủ thân để mời tới nhà cùng người lớn ăn cơm. Còn Hùng thì…cũng có thân nhưng không hợp lý lắm, Sang càng không cần nói. Đình Tuấn? Có lẽ không nên… Ai biết sau này có biến đổi thế nào nữa không… Thôi khỏi luôn cho rồi, đắn đo xong Hồng Ân dứt khoát:

– Không có người nào hết. Khỏi tính phần con.

– Chẳng phải con tìm việc làm trong gara gì ấy hả, người bạn cũng không có? Ai giúp đỡ chỉ bảo con nhiều thì mời tới mẹ cám ơn một tiếng. – Bà Như Thủy rất muốn biết quan hệ của các con khi mình vắng mặt.

– Con…không có đi làm. – Hồng Ân ấp úng trả lời, chuẩn bị nghe mẹ mắng.

Mặt bà Như Thủy đen xì. Rõ ràng bà đã an tâm khi nghĩ con cái không có lông bông khi mình vắng mặt, vậy mà!

– Nhưng con có ôn bài, con ghi danh vào trường nghề, học sửa xe. – Hồng Ân thấy mẹ như vậy vội vàng giải thích thêm, cậu không có gan chọc giận mẹ.

Biết mẹ không thích cậu vô công rỗi nghề suốt ngày lông bông chỉ lo yêu ái, Hồng Ân vội báo cáo lộ trình cậu đang thực hiện lời hứa với mẹ rất nhiều lần trước đây.

– Con liệu hồn. Thúc giục là tốt cho con, Hoàng Ân cũng sắp tốt nghiệp rồi mà con cái cổng trường cũng chưa có thấy.

– Con biết mà mẹ, con chắc chắn lấy bằng tốt nghiệp về cho mẹ, chắc chắn trăm phần trăm. – Thấy mẹ có vẻ dịu đi, Hồng Ân hùng hồn hứa lấy lòng tin của mẹ.

– Lấy về cho con không phải cho mẹ. – Bà Như Thủy vẫn chưa an tâm, công tác tư tưởng vẫn không quên làm. – Xác định cho kỹ, không học thì tìm việc làm cho đàng hoàn. Lông bông miết!

– Hứa, con hứa. Chắc chắn!

Hồng Ân xoay quanh lấy lòng mẹ, trong bụng âm thầm đổ mồ hôi hột. Mẹ mà biết thời gian qua cậu chỉ lo dây dưa với Đình Tuấn, từ đó mà công việc cũng không buồn đi làm thì chết càng thảm. May mà cậu đã không có ý định mời Đình Tuấn tới ăn cơm.

Trong khi Hồng Ân thở phào vì mình không có nhất thời nóng đầu muốn mời Đình Tuấn tới, thì bằng một phương thức khác Đình Tuấn biết tới bữa tiệc gia đình của Hồng Ân, cũng biết nó không có tên anh.

Vốn ông Jonh là nhân viên kỳ cựu của ba mẹ Đình Tuấn, ông tới Việt Nam nghỉ, về tình về lý anh đều phải mời một bữa cơm thăm hỏi, chào đón. Bên cạnh đó cũng có chút ý đồ muốn thân cận với gia đình Hồng Ân, anh làm sao quên lần ông Jonh làm trung gian để mẹ Hồng Ân đến gặp anh. Đình Tuấn đã ngàn lần vạn lần ân hận vì thái độ cư xử của mình với bà Như Thủy lúc đó… Đúng là tự mình hại mình mà!!!

Ông Jonh chưa ngồi yên chỗ đã bị Đình Tuấn niềm nở khác thường, ông chất đầy một bụng nghi ngờ. Ông chủ nhỏ này hôm nay trúng hợp đồng lớn sao???

– Chú Jonh! – Đình Tuấn sửa giọng từ anh sang chú. – Chúc mừng chú lại thành công khai phá thị trường mới…

Khách sáo, tán đông tán tây chán Đình Tuấn mới vòng về vấn đề chính mà anh muốn.

– Thật hâm mộ chú có cuộc sống hạnh phúc như thế.

Đình Tuấn làm ông Jonh chưng hửng. Thái độ kính trọng khác với bình thường của Đình Tuấn đã làm ông thấy kỳ lạ, bây giờ lại hâm mộ gia đình ông. Chuyển chủ đề cũng thật nhanh. Mà gia đình ông thật ra có gì hâm mộ? Tuy trong cuộc sống hằng ngày rất tốt nhưng con chung con riêng xử lý cũng không phải không bỏ công sức, bình thường người bên ngoài nhìn vào gia đình kiểu như ông hiện tại thì khó mà nói hai chữ “hâm mộ”, chữ “phức tạp” mới là ưu tiên một.

Nhưng ông chủ nhỏ của ông có một quá khứ lằng nhằng với thằng nhóc con vợ ông, bây giờ lại nhắc tới gia đình ông, thì ông lại liên tưởng một chút, chắc là Đình Tuấn muốn nói gì đó về Hồng Ân.

– Tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt. – Ông chưa biết Đình tuấn quan tâm vấn đề gì nên chọn câu trả lời chung chung là tốt nhất.

– Phu nhân của chú, cô Như Thủy…là một người hiền hòa. – Đình Tuấn lại nói một câu không đầu không đuôi.

– Thật ra cậu muốn hỏi tôi vấn đề gì? Gia đình phức tạp như thế sống có hạnh phúc không? Hay phải chọn một người vợ hiền hòa mới có hạnh phúc? – Ông Jonh khá thân thiết với gia đình Đình Tuấn nên cũng không vòng vo, muốn đi thẳng vào vấn đề cho đỡ mất thời gian. – Hay muốn hỏi mẹ Hồng Ân hiền hay dữ? Theo tôi bà ấy rất hiền, quá hiền lành là đằng khác.

– Chú nói vậy cũng đoán được tâm ý của tôi. Không giấu gì chú, tôi hiện tại muốn đến gặp gia đình Hồng Ân… – Đình Tuấn thấy ông Jonh hiểu ý anh nên cũng không cố vòng vo, người biết quá rõ chuyện của anh.

– Hai người quay lại với nhau? – Ông Jonh muốn được xác nhận rõ ràng.

– Phải! Buồn cười phải không chú. Đi một vòng lại nhận ra người mình thích là cậu ấy. Tiếc là lúc trước có vô lễ với mẹ Hồng Ân… – Đình Tuấn trầm ngâm không biết nói tiếp thế nào. Anh hy vọng ông Jonh dẫn anh một con đường.

– Lần đó cậu làm bà ấy lo lắng đến mất ăn mất ngủ, cứ sợ cậu lại đến hành hung Hồng Ân, báo hại tôi phải trấn an mãi. – Ông Jonh tạt thêm gáo nước lạnh, Đình Tuấn càng xanh mặt.

– Chú…chú giúp tôi làm cầu nối, tôi muốn xin lỗi thái độ lúc đó của tôi. Chú cũng biết tính tôi, tôi nào phải người sẽ làm như vậy. Không cần bà ấy đến nói tôi cũng không bao giờ khó dễ người yêu cũ, có chút hiểu lầm thôi.

– Tôi biết cậu không tệ tới như vậy nhưng vợ tôi lại không biết. Cũng là lý do tôi đưa bà ấy tới để nhận lời hứa của cậu mà yên tâm. Nếu là người khác ai lại đi làm như thế.

– Vậy chú giúp tôi lần này. Từ ngày mẹ cậu ấy trở về tôi liền bị cấm cửa, lai vãng gần cũng không cho. Nói sao cũng không đổi ý. Chẳng dám bàn tới chuyện gặp người lớn. – Đình Tuấn trưng bộ mặt sầu não cho ông Jonh coi.

– Cuối tuần này vợ tôi có làm bữa tiệc nhỏ cám ơn bạn bè đã giúp đỡ thời gian qua, cũng bảo tụi nhỏ mời bạn bè về nhà. Cậu bảo Hồng Ân mời cậu đến, lập tức sẽ biết bà ấy có thái độ thế nào thôi. Tôi làm cầu nối cho cậu không khó, nhưng như cậu nói cái chính cũng chỉ là để cậu xin lỗi thái độ cư xử của cậu lúc trước chứ không đại diện cho việc Hồng Ân mang cậu về ra mắt người thân, cũng không đại diện cho việc bà ấy chấp nhận cậu có quan hệ với con bà ấy. Cậu cũng hiểu, nếu cậu không nối lại quan hệ với Hồng Ân thì lần xin lỗi này đâu cần thiết.

– Tôi không nghe Hồng Ân nói chuyện mời cơm, có lẽ em ấy cũng không có ý định… nhưng tôi sẽ thử đề nghị vậy. Cám ơn chú, chú Jonh!

Rời khỏi bữa cơm với ông Jonh, Đình Tuấn lập tức gọi cho Hồng Ân. Bên kia có vẻ ồn ào, còn có tiếng trẻ con lanh lảnh.

– Em đang ở nhà?

– Dạ, anh chờ một lát.

Đình Tuấn nghe âm thanh biết Hồng Ân di chuyển đi chỗ khác nghe điện thoại của anh.

– Có rảnh không, ra gặp anh một lát. – Đình Tuấn muốn thuyết phục cho được Hồng Ân mang anh về nhà. – Anh có chuyện quan trọng cần nói.

– Chuyện quan trọng lắm không? Em đang phụ mẹ chút việc, vả lại cũng trể rồi, ra ngoài mẹ sẽ hỏi.

– Vậy… nói qua điện thoại cũng được. Ngày mốt em có rảnh không, cùng anh đi mua chút đồ, anh muốn đến thăm bác gái. – Đình Tuấn trực tiếp đề nghị.

– HẢ??? Không được…không được mấy ngày tới em bận rồi.

– Vậy lúc nào thì được? Anh muốn bác gái nhận anh…

– Nhận anh làm gì…? À không phải… Từ từ, mẹ em mới về chưa có thời gian rảnh.

– Em không mời anh đến nhà ăn bữa cơm gia đình được sao. – Lần này Đình Tuấn trực tiếp hơn.

– Bữa cơm gì…gì…?

Hồng Ân nhớ tới mình đã thở phào vì gạt anh ra khỏi danh sách khách mời mà đổ mồ hôi. Không lẽ anh biết nhà cậu mời cơm, chắc không đâu, mà có biết cậu cũng không dám mời. Cậu chưa nói gì với mẹ hết, đùng đùng mang Đình Tuấn về nhà chẳng khác nào phủ đầu mẹ. Cậu cũng không quên mẹ nỉ non khuyên giải cậu biết bao nhiêu khi cậu thất tình, khi cậu bị người ta ức hϊếp, còn chạy đi cầu xin Đình Tuấn đừng khó dễ cậu. Chưa được mẹ chấp nhận cậu trăm ngàn lần không dám ngang nhiên mang Đình Tuấn về. Còn cái việc thú nhận với mẹ cậu quay lại với người đã từng tổn thương cậu, cậu chưa dám, thật sự chưa dám!

– Em không muốn anh đến nhà vì lý do gì, không muốn anh gặp mẹ vì lý do gì. Em nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta hay không muốn công khai chuyện chúng ta với gia đình. Anh muốn cùng em lập một mối quan hệ nghiêm túc, anh không muốn em dấu diếm trong khi gia đình đều đã chấp nhận giới tính của chúng ta rồi. Hồng Ân! Anh không muốn mỗi khi gặp em phải lén lén lút lút. Như vậy chẳng khác nào chúng ta chỉ chơi đùa, anh thà rằng…

– Anh muốn thế nào cũng được, nhưng anh đừng đến. Anh không chấp nhận, muốn chia tay cũng không sao nhưng anh đừng đến.

Đình Tuấn thề, anh chỉ giả vờ làm khó một chút để Hồng Ân nhượng bộ mà thôi. Anh không hề muốn chia tay, nếu bắt anh đợi anh cũng sẽ đợi, một năm vài năm nữa cũng được. Nhưng Hồng Ân lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy…anh bị tổn thương.

– Hồng Ân! Không đến thì không đến, đừng nói mấy lời tổn thương lòng anh như vậy. Anh biết anh lỗi nhưng mà anh lo lắng…!

Hồng Ân bĩu môi, anh tổn thương bằng cậu từng tổn thương không. Mới chút xíu đã bày thái độ ép buộc làm giá với cậu rồi. Cái gì mà giống như chơi đùa, không coi lại xem đã bằng trình độ của anh chưa? Như cái kiểu anh giấu cậu với mọi mối quan hệ nghiêm túc của anh mới gọi là chơi đùa. Nghĩ thỉ nghĩ vậy nhưng Hồng Ân cũng không nói ra miệng.

– Mai mốt đi, khi nào em nói chuyện với mẹ xong thì mang anh tới. – Hồng Ân cũng xiêu lòng khi nghe Đình Tuấn xuống nước.

– Được, được, anh chờ. Anh chờ!

– Vậy thôi nha, em đang bận…

– Khoan đã Hồng Ân, mới nói mấy câu…!!! Anh còn chuyện chưa nói. Anh có nhờ chú Jonh làm cầu nối cho anh gặp mẹ em…

– Anh…Anh quá đáng!!!

Chưa dứt câu Hồng Ân đã nổi giận. Cậu không muốn mẹ biết chuyện cậu cùng Đình Tuấn từ người khác, như vậy còn tệ hơn việc cậu chưa báo đã mang anh về nhà.

– Nghe anh nói hết đã, Hồng Ân! Đừng cúp điện thoại, nghe anh nói hết đã. – Đình Tuấn hoảng hồn sợ Hồng Ân không nghe anh giải thích.

– Anh nói nhanh đi. – Hồng Ân rõ ràng đang giận, hơi sẵn giọng.

– Anh muốn xin lỗi chuyện anh có thái độ vô lễ lúc trước. Em cũng biết lần đó chú Jonh giúp bác gái hẹn anh…chuyện lúc trước… – Đình Tuấn khó mà nói ra miệng chuyện anh đã từng dung túng người khác đánh cậu, còn chẳng quan tâm hay áy náy chút nào.

– Em biết chuyện gì. Cũng vì chuyện đó mà bây giờ em không dám nói với mẹ rằng em lại đâm đầu vào anh. Anh có biết mẹ đã lải nhải biết bao nhiêu lần rằng anh chẳng có chút tình cảm nào với em nên chẳng đau lòng hay quan tâm khi em bị người ta ăn hϊếp không. Mẹ đã nói ngàn lần vạn lần rằng không có ai đối xử với người mình từng có tình cảm như vậy hết .

– Hồng Ân, anh…Hồng Ân!!! – Đình Tuấn cũng nghẹn lời, anh biết trả lời cậu thế nào.

Đình Tuấn càng ỉu xìu. Anh định đi ép người ta nhưng cuối cùng bị nói đến không có đường biện hộ.

– Mẹ hết tâm hết sức khuyên giải sợ em nghĩ quẩn làm bậy, bây giờ anh bảo em nói làm sao bây giờ.

Cuối cùng cuộc cách mạng của Đình Tuấn thua thê thảm.

– Em để anh gặp mẹ, anh chỉ xin lỗi chuyện cũ thôi. Chúng ta cũng thăm dò được thái độ của mẹ em thế nào mà. Nếu…nếu bác gái có thiện cảm lại với anh thì em nói chuyện chúng ta sẽ dễ dàng hơn phải không. Em cũng không thể giấu mãi, nếu một ngày bác gái biết chúng ta giấu diếm không phải càng giận hơn sao. Hồng Ân! Hồng Ân! – Đình Tuấn năn nỉ, rồi năn nỉ.

– Để em nghỉ kỹ đã.

Cuối cùng Hồng Ân cũng đồng ý để Đình Tuấn thông qua ông Jonh gặp mẹ cậu trước, sau đó tới phiên cậu thú nhận. Ngàn cầu vạn cầu bề trên thương tình phù hộ cho đường tình của cậu đừng gập ghềnh nữa.

Lại nói có một người khác được mời đến bữa cơm gia đình mà Đình Tuấn chưa phấn đấu được…nhưng với tư cách là một người bạn của gia đình chứ không phải bạn Hoàng Ân.

– Khi nào thì chúng ta nói với cô? – Minh Quân hỏi.

– Hả?? Àh…để khi nào mẹ rảnh rỗi.

– Hay hôm đó anh mua ít quà, đến sớm một chút thưa chuyện với cô luôn. – Minh Quân đề nghị.

– Anh muốn thế nào cũng được. – Hoàng Ân trả lời.

– Em không quan tâm, lỡ cô không đồng ý thì làm sao.

Hoàng Ân không lo nhưng anh lo. Từ trước tới nay cô Như Thủy tín nhiệm anh như một người thân trong gia đình, bây giờ anh cùng Hoàng Ân…cô Như Thủy có nghĩ ngợi gì không. Như không thích anh chẳng hạn.

– Mẹ em có khi nào không thích anh cùng em không? – Minh Quân hỏi một câu ngây ngô không giống anh bình thường.

– Anh lạ thật, bình thường anh tự tin lắm mà. – Hoàng Ân muốn chọc Minh Quân nhưng thấy anh nghiêm túc lại không dám. – Mẹ thích anh lắm, lúc nào chẳng: “phải nghe lời anh, có chuyện phải hỏi anh” thế nọ thế kia. Đối tượng của em là anh không chừng mẹ còn mừng nữa là, ghét thế nào. Có điều…

– Chuyện gì? – Minh Quân thật sự lo lắng.

– Em nghĩ anh suy nghĩ kỹ đi đã. Chúng ta từ từ nói cho mẹ cũng được mà. Anh cũng biết mẹ tín nhiệm anh…nhỡ…

– Em lại nói linh tinh chuyện gì. Đã bảo đừng mang chuyện cũ ra dằn vặt nhau nữa. – Minh Quân hơi lên giọng.

Hoàng Ân nhún vai, tỏ ý “em im miệng đây, nào dám dằn vặt anh!”

– Anh xin lỗi, anh nặng lời. – Minh Quân lôi kéo Hoàng Ân tựa vào nhau. – Anh thực sự lo lắng cô Như Thủy không cho phép anh cùng em, không cố ý mắng em. Em cũng đừng giữ ý nghĩ đó trong đầu nữa.

– Anh sợ mẹ em không đồng ý còn mẹ anh thì thế nào? Chẳng lẽ không cần báo cho mẹ anh biết?

Minh Quân chưng hửng, anh chưa từng nói với Hoàng Ân sẽ thế nào với gia đình mình. Anh luôn nghĩ mẹ biết anh đồng tính luyến, cũng cho anh quyền tự do với cuộc sống của mình, huống chi anh chưa làm mẹ thất vọng. Mẹ anh chỉ bảo tìm người cho tử tế rồi mang về cho bà nhìn một cái. Cũng vì giới tính của con mình, phần nào bà cũng không còn hy vọng nó lập gia đình rồi con đàn cháu đống, nên cũng không mấy đòi hỏi “tiêu chuẩn” bạn đời của con, nó yên ổn là mừng rồi.

Cũng chưa thấy ai trong trường hợp này lại gióng trống khua chiêng tìm bạn đời cho con, hay đem quảng bá rùm beng cho bạn bè họ hàng biết cả. Tìm được đối tượng là người đàng hoàn đã là mừng không kịp. Bà không làm khó, anh cũng quên thông báo với Hoàng Ân, vẫn luôn nghĩ anh đồng ý là xong hết rồi. Vả lại Hoàng Ân không phải “đối tượng bất lương” gì khiến anh phải khó xử khi mang về nhà. Anh không lo cũng quên rằng Hoàng Ân không biết, không trách cậu vẫn nghĩ anh chỉ qua loa với cậu.

– Anh quên không nói, anh đồng ý là mẹ không có ý kiến. Mẹ anh chỉ nói tìm người đàng hoàn là được. Em có gì “bất lương” sao? – Minh Quân cố đùa để lấp liếʍ sơ suất của mình.

Hoàng Ân nghĩ nghĩ, anh hỏi thế chẳng khác nào tự trả lời rằng cậu không phải người xấu không thể đưa về nhà… Nhưng hình như cậu không hẳn là người tốt hoàn toàn trong mắt anh, cũng còn chút xấu xấu mà anh đang muốn giải quyết rốt ráo nha!!!

Hoàng Ân híp mắt không nói, Minh Quân thì cười tình.

– Em muốn gặp mẹ anh? “Con dâu” muốn gặp mẹ chồng! – Minh Quân thêm hương cho đủ nồng.

Hoàng Ân đỏ mặt, cậu không phải “con dâu”.

– Không phải anh chê em chưa đủ tốt sao, dám mang về nhà!

Không khí nghiêm túc của Minh Quân lo lắng “bà nhạc” tương lai không ưng ý anh bị một đống tim hồng bao phủ khi hai người ngọt ngào dỗi nhau thổi bay mất.

– Sắp xếp thời gian cùng anh về nhà một chuyến. Bảo đảm mẹ sẽ thích em, biết là người quen cũ sẽ rất thích là đằng khác. – Minh Quân vô cùng tự tin khẳng định.

– Khi nào có thời gian đã. Không phải nói nghỉ là nghỉ…nói đi…cái là đi!

Hoàng Ân không tránh được có chút ngại ngùng. Cậu chưa từng nghĩ sẽ theo anh về nhà, được anh nhìn nhận đã là mừng rồi. Kết quả mĩ mãn hơn cậu mong ước nhiều.

– Ừ trong khi chờ em có thời gian ghé qua nhà anh thì để anh gặp cô trước.

– Anh chẳng gặp hoài sao? – Hoàng Ân không tránh được trong lòng hạnh phúc bay bổng.

– Em lại đánh trống lãng, hay cô đã nói gì? Không vừa ý anh hay chê trách anh chuyện gì mà em không dám giới thiệu anh là gì của em với cô!!! – Minh Quân bình thường nghiêm túc hôm nay lại giở giọng mè nheo khiến Hoàng Ân cũng thấy bất ngờ, có cảm nhận mới về anh nha.

– Để em lựa lời nói với mẹ trước đã. Em sợ mẹ lại mắng em chọc phá anh nữa kìa, “làm người tốt lầm đường lạc lối”… Em trở thành kẻ tội đồ.

Hoàng Ân khoa trương một chút, nhưng thật lòng cậu nghĩ mẹ dám nghĩ cậu quyến rũ anh, làm một người tốt như anh đi vào con đường không lối về. Dù gì trong lòng mẹ, anh là người vô cùng đàng hoàn, đáng tin…v..v Bao nhiêu từ tốt đều dành cho anh hết.

Với lời hứa của Hoàng Ân và Hồng Ân hai người đàn ông vốn luôn nắm thế chủ động trong tình cảm với người yêu của mình bây giờ lại rơi vào thế bị động. Minh Quân được bà Như Thủy hết lòng khen ngợi cám ơn mà thấp thỏm không yên, sợ một khi biết anh “thâu” mất con trai sẽ nghĩ sự nhiệt tình với gia đình bà là có ý đồ.

Anh quên sự thật đúng là như vậy, anh tiếp cận gia đình Hoàng Ân từ đầu đã là có ý đồ.



Đọc tiếp hay chờ nửa tháng đăng tiếp hỉ?