Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Chương 4

4.

Vừa từ trường về, Hồng Ân nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ ngồi trong nhà. Cậu lúng túng lên tiếng:

– Chào dì!

– Con là Hồng Ân đó hả, chào con! Mới đi học về? – Người phụ nữ đon đả chào cậu như quen biết lâu lắm.

– Dạ!

Cậu chẳng biết người đàn bà này là ai, nhưng cậu đoán chắc là người quen của cha cậu. Hồng Ân cất túi sách đi rót ly nước, thỉnh thoảng liếc nhìn người phụ nữ lạ hoắc đó. Bà ta ngồi trên ghế nhưng cái bụng lùm lùm rất rõ ràng, nhìn là biết đang có em bé.

– Dì uống nước, dì tìm ba con?

Hồng Ân hỏi cho có lệ chứ không có ba cậu ai mở cửa cho bà ta vô. Người phụ nữ cười cười bưng nước uống, xong bà ta không đợi Hồng Ân thắc mắc thêm đã lên tiếng trước, giải thích lý do tại sao bà ta một mình ở trong nhà cậu.

– Dì là bạn ba con. Ba con chạy ra ngoài mua chút đồ ăn, dì ngồi đợi. – Bà ta tiếp tục cười thân thiện, rồi làm như khó mở lời, tiếp tục nói. – Nói trước nói sau gì thì cũng nói. Thật tình dì với ba con đã lấy nhau rồi, bữa nay dì dọn về đây ở. Con cũng sắp có em. – Bà ta sờ sờ sờ cái bụng.

Hồng Ân muốn té ngửa, mẹ cậu lấy chồng, thêm cha lấy vợ cũng không có gì lạ lẫm. Cậu giật mình là do cha cậu tạo cho cậu cái “bất ngờ” này hơi lớn. Không giống mẹ rào trước đón sau, gọi hai anh em về gặp mẹ hỏi ý rồi mới lấy chồng, còn cha cậu mang sẵn em về cho cậu luôn, thậm chí Hoàng Ân cũng không được biết, nói một tiếng là dọn vô nhà ở.

– Thiệt ra thì ba con định chờ con về nói chuyện, mai dì mới dọn về. Nhưng chờ con lâu quá dì hơi đói, con biết mà có em bé thì ăn hơi nhiều nên ba con đi mua chút đồ. Dì thấy dì cháu mình ngồi đây không có chuyện gì để nói thôi thì dì nói giúp ba con luôn. – Bà ta tỏ thái độ giống như mình là một người rất tốt bụng.

– Dạ! – Hồng Ân đúng là chẳng biết trả lời làm sao. Cậu còn chưa được xác nhận những gì người đàn bà xa lạ này nói là thật hay giả. Cậu cũng phải chờ cha về rồi mới biết phải làm thế nào. Nhưng Hồng Ân nhìn một mẹ một con “sắp ra đời” kia cậu nghĩ. Cha cậu thật vô cùng gan dạ, có một mình cậu còn bữa đói bữa no, thêm hai miệng ăn không biết ba cậu lấy cái gì nuôi.

– Dì với cha con quen nhau lâu rồi, thật ra cha con có nhà mà còn phải trả tiền thuê phòng cho mẹ con dì ở thì cũng tốn kém quá. Dì sắp sinh phải tiết kiệm một chút, vả lại đã là vợ chồng dì về đây ở cũng đúng thôi.

– Dạ! – Hồng Ân lại trả lời qua loa.

Cậu bây giờ mới biết cha luôn không đủ tiền ăn tiền học cho cậu nhưng có tiền bao người phụ nữ này ở bên ngoài. Hồng Ân bỗng cảm thấy có chút cảm giác tủi thân.

– Hồng Ân này, dì thấy nhà mình cũng hơi chật. – Bà ta lại tiếp.

– Dạ! – Hồng Ân cảm giác có chuyện không bình thường trong thái độ của bà ta.

– Nghe cha con nói mẹ con cũng lấy chồng rồi… – Bà ta bắt đầu rào trước đón sau.

– Dạ…đúng.

– Hoàng Ân nó ở một mình cũng tội nghiệp, dì thấy hay là để dì nói với ba cho hai anh em ở chung cho nó có anh có em, đỡ buồn. Phải không?

Hồng Ân không nói gì, nhưng cậu biết khuôn mặt cậu bây giờ đã rất khó coi, người đàn bà này vô nhà cậu, tự xưng là vợ ba cậu, nói cậu sắp có em, đòi vô nhà cậu ở, chê nhà cậu nhỏ, cuối cùng muốn đuổi cậu đi. Tuy Hồng Ân cũng rất thích sống cùng mẹ và Hoàng Ân nhưng cậu nấn ná ở lại đây cũng vì lo cha cậu không người coi chừng…cha chưa nói gì mà người đàn bà này đã đòi đuổi cậu.

– Con không biết dì là ai, đây là nhà con, rộng chật gì thì cũng không liên quan tới dì. Dì về cho. – Hồng Ân tức quá không thèm giữ lễ phép liền đổi thái độ.

– Nè, tại sao lại đuổi dì chứ. Dì tới là để dọn vô ở, là dì coi con như con mới nói lẽ phải cho con hiểu. Chứ ba con với dì cũng thống nhất với nhau rồi. Dù gì mẹ con hồi trước cũng đòi nuôi cả hai đứa, trả con về cho mẹ cũng là hợp ý rồi. Dì không đuổi thì thôi, con lại lớn tiếng đuổi dì. – Bà ta lập tức lộ bộ mặt giả nhân giả nghĩa.

– Dì đi về cho tui. – Hồng Ân tức giận lớn tiếng, cậu đứng lên muốn đuổi ba ta đi.

– Hồng Ân, con làm gì vậy? – Tiếng ba cậu vừa về tới.

– Bà này vô nhà đòi đuổi con đi. – Hồng Ân đỏ mặt méc lại với ba cậu. Cậu không tuy không nhất thiết phải sống với ba nhưng cái cảm giác bị người khác đuổi ra khỏi nhà mình thì rất khó chịu. Cha phải bênh cậu, cậu là con của cha mà. Vả lại nhà này là nhà của mẹ cậu và cha cậu, người đàn bà này không có quyền gì đuổi cậu.

– Đã bảo chuyện này để anh nói rồi mà. – Cha cậu quay qua người đàn bà đang giả mặt hờn giận nhẹ giọng.

– Em chỉ nói giúp anh thôi, sợ anh khó nói. Em cũng nhỏ nhẹ nói cho nó nghe chứ có đuổi gì nó. Nó hỗn hào, lớn tiếng đuổi em. – Bà ta hờn giận méc ngược lại Hồng Ân.

– Hồng Ân, sao con lại hỗn hào như vậy. Dù gì cũng là mẹ của con.

– Không phải mẹ con. – Hồng Ân tức giận phủ nhận.

– Được rồi. – Cha cậu không vui sẵn giọng. – Ba có chuyện cần nói, con ngồi xuống đi.

Hồng Ân không tình nguyện ngồi xuống đối diện với cha mình, người phụ nữ được cha cậu gọi là “mẹ mới” khẽ lườm cậu, Hồng Ân tức nghẹn một ngực.

– Dù gì dì đã nói cho con biết rồi, cha cũng không nói nhiều. Dì con sắp có em bé sẽ về đây sống với cha. Nhà đúng là cũng hơi chật, mà mẹ con hồi trước tới giờ vẫn muốn con sống với mẹ. Ngày mai cha qua nói với mẹ cho con qua đó ở…

– Không cần cha nói, con đi luôn. Con sợ ba say xỉn nằm ngủ ngoài đường không ai đem vô nhà mắc công trúng gió chết… Bây giờ ba muốn đuổi con con đi liền.

Không đợi cha nói hết, cậu nghĩ cha ít nhiều gì cũng bênh cậu một tiếng đằng này… cha cũng muốn đuổi cậu. Hồi trước lúc cha mẹ ly hôn thì cha một hai đòi nuôi con, bây giờ có con mới thì đuổi cậu, cậu không phải con của cha hay sao. Lại mắng cậu, đuổi cậu trước mặt người đàn bà thấy ghét này. Cậu đi liền, cậu giận quá mà.

– Con…!

Có lẽ cha cậu không ngờ cái lý do mà thằng con đưa ra là lo lắng ông say xỉn nằm đường, chuyện này quả không sai. Ông thường xuyên xỉn lăn quay ngoài đường rồi tỉnh lại trong nhà. Nhưng ông cũng không nói gì, ông chạy theo người đàn bà này nhiều năm rồi, vợ ông sau khi phát hiện mới dứt khoát ly hôn. Hiện tại ông độc thân có nhà không thể không mang “vợ mới” về, còn cô ta lại không thích phải nuôi thêm một miệng ăn “không phải máu mủ” trong nhà. Ông thì không đủ bản lĩnh chu cấp hết nên đành theo ý cô ấy, dù gì vợ cũ của ông cũng muốn nuôi hai đứa con. Mọi chuyện cũng không khó giải quyết, chỉ có điều thằng con ông nói một câu làm ông thật nghẹn họng khó mà nói gì được nó.

Hồng Ân mặc kệ cha và người vợ mới nhìn mình không hài lòng, cậu đi bộ ra đầu đường gọi điện cho mẹ bảo Hoàng Ân tới dọn đồ phụ cậu.

Chưa tới một tiếng đồng hồ Hoàng Ân đã chạy tới, cậu nhẹ nhàng vào nhà, nhìn thấy người phụ nữ vợ mới của cha cậu đang ăn. Cậu chào cha với bà ta rồi vội vàng phụ Hồng Ân thu dọn. Chủ yếu là sách vở, một ít đồ dùng cá nhân, một mình Hồng Ân ôm đi một lần không hết, nhưng cậu lại muốn một lần đi luôn không thèm quay lại thêm lần nào nữa nên mới bắt Hoàng Ân tới dọn phụ. Hoàng Ân nhìn người vợ mới của ba rồi chắc lưỡi:

– Mẹ còn báo trước cho tụi mình, ba thậm chí nói với em cũng không nói. Mà tại sao lại đuổi con mình đi được chứ.

– Kệ ổng, ổng đánh bài tối ngày, bà ta chắc cũng y vậy, giả bộ hiền từ. Đi khỏi đây càng tốt. – Hồng Ân càu nhàu con chưa thôi giận.

– Xong chưa, còn quên gì không?

– Không, có cái gì nhiều đâu. Hơi nhiều sách ôm không hết thôi. Đi!

Hai anh em khệ nệ ôm hai cái túi với mấy cái xách ny lông đựng linh tinh đủ thứ. Đi ngang cha và người vợ mới hai cậu cũng chào đàng hoàng mới đi, dứt khoát không để bị nói “mất dạy”. Cha cậu cũng không nói tiếng nào chỉ hỏi:

– Có tiền đi xe chưa, cha cho?

– Dạ khỏi, mẹ cho rồi. – Hoàng Ân trả lời mắt không khỏi liếc người vợ mới của cha, nhìn thấy bà ta có vẻ không vui với việc cha muốn cho tiền anh em cậu.

– Vậy thì thôi. – Cha cậu cũng không tha thiết chuyện phải cho tiền, đi là khỏe cho ông rồi.

– Dạ! Tụi con đi.

– Ừ!

Hồng Ân ra khỏi nhà lên xe buýt rồi vẫn còn lằng nhằng.

– Ba thật khó ưa, bênh bà ta. Anh bộ không phải con ba hả.

Dù gì đó cũng là cha cậu, cậu dĩ nhiên giận.

– Thôi kệ, thì hồi đó cũng nghe mấy bác cạnh nhà nói rồi. Cha giành nuôi còn vì sợ phải chia cái nhà thôi. Anh coi như nhẹ ghánh khỏi lo không có ai lo cho ổng rồi. Về ở với mẹ với em, mẹ vui quá chừng. Mới nghe anh dọn tới mẹ hối em đi liền, nếu không phải đang có khách là mẹ tự đi rồi.

– Bên tiệm cũng hơi chật, thêm anh ở đủ không? – Hồng Ân cũng lo cái tiệm nhỏ quá không đủ chỗ cho ba mẹ con.

– Lo gì anh ngủ chung với em, có tốn thêm chỗ nào đâu, mà không ở thì anh tính ở đâu. Đi bụi hả? Hay lộn trở về với ba. – Hoàng Ân hỉnh hỉnh mủi ghẹo Hồng Ân cho cậu quên chuyện giận dỗi vì bị cha bất tử tống ra khỏi nhà. – Trước tới giờ cũng mẹ cho tiền anh đóng học phí, ăn cơm. Bây giờ chỉ khác cái thêm chỗ ngủ thôi mà.

– Ừ! – Hồng Ân ừ mà không biết nên vui hay buồn.



Tiệm áo cưới của mẹ nằm trên đường Phạm Văn Hai, tiền thuê chỗ, tiền đầu tư tiệm đều do Dượng Jonh cho hết. Tiệm hơi nhỏ, mẹ ngăn một chút ở phía trong làm chỗ ở. Mẹ mới mở tiệm cũng chưa có điều kiện thuê nhà, ba mẹ con chen chúc một chút chắc cũng không có vần đề gì.

– Mẹ, con mới về. – Hoàng Ân chào, Hồng Ân nhăn nhăn mặt ra chiều vẫn còn bất mãn, nhưng cũng cười cười vì được tới ở cùng mẹ.

– Nhiều đồ không con? – Mẹ hai cậu thì rất hớn hở.

– Không, sách học với mấy bộ đồ thôi hà. – Hồng Ân chỉ mấy cái túi xách cho mẹ coi.

– Nhóc này là Hồng Ân đó hả? – Giọng một người thanh niên hỏi cậu.

– Dạ?

– Đây là anh Phương, tới tiệm mình làm chung với mẹ. Anh mới tới vài ngày hà, con chưa gặp. – Mẹ giới thiệu người bạn làm chung cho hai cậu biết.

– Dạ chào anh!

– Vậy là vui ha, mẹ cậu trông được ở chung hai đứa quá trời. Chúc mừng chị nha.

– Ừ ừ. Bữa nay đóng cửa sớm, chị đãi mọi người đi ăn một bữa. – Bà thật sự rất cao hứng.

– Hoan hô mẹ! – Hai anh em nhanh chóng quên chuyện buồn bị đuổi.

– Chị là nhất nha! – Phương cũng vui mừng ủng hộ.

– Mọi người ăn mừng chuyện gì vậy, tôi tham gia với được không? – Dượng Jonh vừa mới đến cũng vui vẻ góp chuyện.

– Hồng Ân tới ở với em, đang định nghỉ sớm đi ăn mừng một bữa. Anh cùng đi luôn nha.

– Được, anh cũng định đến đón em với con đi ăn cơm. Vậy chú đãi mọi người một bữa thịnh soạn nha, chú đặt chỗ ở Four rồi. – Dượng Jonh cười hiền lành dụ dỗ, chú biết hai thằng nhóc lần trước tới Four một lần là ghiền luôn rồi.

Khi cả năm người an vị trong nhà hàng, Hồng Ân cậu cũng đã làm quen với Phương, Hồng Ân nhìn Phương hỏi:

– Anh Phương, có ai từng nhầm anh thành con gái chưa?

Hoàng Ân nhìn Hồng Ân trách thầm trong bụng “tại sao lại đi hỏi người ta như vậy”, dù cậu cũng từng thắc mắc nhưng không có hỏi ngay mặt người ta như thế, còn mẹ hai cậu thì phì cười, Phương thì mặt đỏ bừng.

– Cậu ấy liên tục bị nhầm là con gái, hôm nay ăn mặc rõ ràng như thế nên hai đứa không nhầm. Chỉ cần ăn mặc trung tính một chút sẽ nhầm là một cô gái mạnh mẽ. Ban đầu mẹ cũng nhầm.

– Thật sao, đã vậy anh còn để tóc dài làm chi càng dễ gây hiểu lầm. Giọng anh cũng nhẹ, không trầm, lầm càng thêm lầm. – Hồng Ân càng thêm khẳng định.

– Anh cứ nói người ta giống con gái, anh cũng có nam tính bao nhiêu đâu. – Hoàng Ân ý kiến. – Tự soi gương coi.

– Đúng, Hoàng Ân cũng không nhiều nam tính lắm ha. Nhưng con chưa lớn, lớn chút sẽ ra dáng đàn ông hơn. – Dượng Jonh cũng tham gia câu chuyện, bào chữa cho cậu.

– Nói anh giống bộ em khác chắc…hừ!

– Anh cũng không muốn mình giống con gái, nhưng để tóc húi cua thì khuôn mặt anh trông rất kỳ, để như vầy lại hài hòa hơn. Thôi kệ ai hiểu lầm thì mình đính chính lại thôi cũng không thiệt thòi gì. – Phương lên tiếng biện minh cho mái tóc dài quá vai của mình.

– Anh Phương năm nay bao nhiêu tuổi? – Hoàng Ân hỏi.

– Hai mươi lăm.

– Hai mươi lăm, thật không? – Hồng Ân lần này thực sự bị làm cho ngạc nhiên đến quên ăn.

– Anh hơi…“chậm lớn” so với tuổi của mình một chút, cũng…không sao. – Phương ngắc ngứ giải thích, có vẻ hơi ngại cho cái sự trẻ hơn tuổi của mình luôn làm người ta ngạc nhiên.

– Hơi gì, anh quá trẻ so với tuổi thì có, nhìn cứ như hai mươi. – Hồng Ân tiếp tục khẳng định cái sự trẻ của Phương.

– Làm gì mà trẻ dữ vậy, em nói quá!

Bữa ăn cứ rôm rả như vậy cho tới khi món tráng miệng được dọn lên, Phương đứng lên muốn đi nhà vệ sinh. Cậu vừa đứng lên, dợm bước đã va phải một người, không đúng hơn là người này va phải cậu vì cậu chưa bước ra khỏi ghế mà, suýt làm cậu té trở lại chỗ ngồi. Choáng váng một chút cậu mới định thần nhìn rõ người đυ.ng phải mình. Một người đàn ông cao to, mái đầu đinh khá ấn tượng, khuôn mặt dữ tợn với vết sẹo dài, Phương đâm lo không biết có bị cái người giống như xã hội đen này kiếm chuyện làm khó không, mặc dù không phải cậu đυ.ng người ta trước.

Anh ta gượng đứng dậy xong vẫn chưa nhìn tới cậu mà kiểm tra gì đó phía dưới chân mình. Phương nhìn xuống mới thấy, cao hơn đầu gối anh ta một chút chú nhóc khuôn mặt bầu bĩnh, vẻ lém lĩnh hiện rõ trong đôi mắt. Nó nhìn lên người đàn ông cười rồi nói:

– Ba đυ.ng phải người ta rồi kìa, còn chưa xin lỗi đó ba. – Thằng nhóc chỉ chỉ vào Phương còn đang do dự không biết nên nói “không sao”, hay hỏi “anh có làm sao” không?

– Con còn dám nói, đã bảo đang đi thì đừng có quấn lấy chân ba mà. Nói hoài không nghe.

Thì ra là vậy, anh ta bị thằng con trai quấn lấy chân nên mất thăng bằng ngã trúng cậu, Phương thở phào vậy là anh ta không phải thành phần xấu, sẽ không kiếm chuyện với cậu. Nói không phải “khen” chứ cậu đã một lần bị như vậy rồi nên hay đề phòng, nhất là nhìn thấy mấy người giống “kiểu xã hội đen” như người đàn ông này. Phương nhìn thằng nhóc bị cha túm lấy cố không để cho ngã theo anh ta thì biết anh ta cẩn thận và yêu quý con mình lắm, mặc dù đang cau mày cau mặt với nó nhưng nhìn nó không hề có chút nào tỏ ra sợ anh hay hối lỗi là biết được cưng cỡ nào rồi.

– Xin lỗi…xin lỗi cô…thằng nhóc tôi phá quá. Không biết có làm đổ bể gì không, cô không làm sao chứ?

Phương thì xanh mặt với câu xin lỗi quá ư là “thành thật” này. Một tiếng cười khẽ cố nén vang lên, hai tiếng cười khẽ làm Phương không biết mở miệng làm sao, đính chính hay là nhận đại “cái lời xin lỗi nhầm lẫn giới tính” này cho xong, người lạ mà cần gì giải thích. Rồi tiếng thằng nhóc trong trẻo giải vây cho phương:

– Ba ơi ba đυ.ng trúng chú chứ?

Người đàn ông nhìn con rồi nhìn cậu làm một khuôn mặt ngạc nhiên vô tội rồi vội xin lỗi lần nữa.

– Ah…tôi nhầm, tôi…tôi…xin lỗi cậu.

– Không…sao…không sao… – Phương vất vả trả lời, bao nhiêu người nhầm không làm cậu quê chút nào nhưng không hiểu sao người đàn ông này nhầm cậu lại lúng túng như thế.

– Đề bữa ăn này tôi mời, tôi…

– Không cần đâu, cậu ấy vẫn bị nhầm như vậy hoài thôi mà. Cũng không có trầy xước đổ bể gì, anh không cần phải mời cơm. – Mẹ Hồng Ân lên tiếng.

– Vậy… – Người đàn ông vẫn còn có vẻ không biết như vậy có được không.

– Như Thủy – mẹ Hồng Ân và Hoàng Ân – nói đúng đó, anh không cần mời cơm đâu. Bữa cơm này tôi mời rồi. – Ông Jonh cũng lên tiếng.

– Vậy thôi được, tôi cám ơn. Tôi đi trước chúc mọi người ngon miệng.

Nói vậy rồi anh ta nhanh chóng dẫn đứa con đi, Phương nhìn theo bóng lưng anh ta bỗng có cảm giác luyến tiếc dâng lên. Cậu quên cả chuyện mình định đi toiilet, cậu lại ngồi xuống, tiếp tục món tráng miệng, trong đầu vẫn còn nghĩ tới khuôn mặt dữ nhưng mà không dữ của người đàn ông kia. “Anh ta tên gì nhỉ?”

– “Anh luyến tiếc anh ta hả?” – Hồng Ân thì thào vào tai Phương.

Phương quay qua nhìn Hồng Ân với đôi mắt “kinh dị”. Hồng Ân nháy mắt ra chiều anh đoán đúng rồi. Mình cùng một cánh đó nha.

Bữa ăn nhanh chóng quên mất người khách quá rộng tay, chỉ đυ.ng một cái đã đòi trả tiền ăn cho cả nhà. Bà Như Thủy tiếp tục câu chuyện đang dang dở của mình.

– Ban nảy anh đang nói anh ở bao lâu?

– Ba tháng, lần này cậu chủ nhỏ về mở thêm công ty đào tạo người mẫu. Cậu ta muốn thử bản lĩnh vào lĩnh vực mới. Ông chủ muốn anh ở lại hỗ trợ.

– Cậu ấy giỏi không? Học ngành gì ra?

– Quản trị kinh doanh. Giỏi thì cũng giỏi, mấy năm nay cũng giúp công ty phát triển nhiều nhưng có tật xấu…

– Người có tài thì có tật mà. – Bà Như Thủy tỏ ra hiểu biết, thông cảm.

– Không biết nói như em có được không nhưng mấy tật xấu cũng không ảnh hưởng công việc, toàn mấy chuyện cá nhân của cậu cậu ta. Có lo thì cũng ông bà chủ lo.

– Vậy cậu ta qua chưa? – Qua Việt Nam.

– Rồi, mới hôm qua. Anh chuẩn bị hết mọi thứ. Cậu ấy có mặt là công ty hoạt động thôi. Mấy hôm trước em có nghe quảng cáo công ty Thiên Nga là nó đó.

– Dượng Jonh, có phải công ty Thiên Nga đang tuyển học viên không? Con cũng mới ghi danh. – Hoàng Ân nảy giờ nghe công ty người mẫu cũng chăm chú nghe, nghe tới tên công ty Thiên Nga cậu mới tò mò hỏi.

– Con tham gia đào tạo người mẫu. – Mẹ cậu hỏi lại, cau mày có vẻ không hài lòng. – Con chưa học hết cấp ba, còn phải lo thi vào một trường nào đó cho đàng hoàng. Ba cái nghề người mẫu có hay ho gì đâu.

– Hoàng Ân thích nghề người mẫu lâu rồi mẹ! Công việc cũng đâu có gì mà mẹ sợ không đàng hoàng. Đàng hoàng hay không là do mình ha? – Hồng Ân huých Hoàng Ân ý bảo cậu mau đồng ý đi.

– Dạ, con muốn làm người mẫu chuyên nghiệp chứ không phải chạy theo phong trào hay se sua gì đâu.

– Học một cái nghề chắc ăn hơn, người mẫu nổi tiếng mới có tiền mà dưỡng già. Còn làm không tới đâu, lớn tuổi ai mà thuê con. Lúc đó không nghề, không bằng cấp cho con biết thế nào là cực khổ.

– Không sao đâu, theo nghề người mẫu đâu cứ phải bỏ học. Nó cũng còn nhỏ, cho nó thử. Có tiếng thì tốt, không thì thôi. Với bộ dáng Hoàng Ân theo anh thấy nếu nghiêm túc trao dồi sẽ nổi tiếng nhanh thôi. Tuy phải có chỗ dựa mới có tiếng được nhưng không sao để anh nói một tiếng với quản lý, bảo họ để ý tới nó một chút. – Dượng Jonh nói thêm vào, ông nghĩ rằng bà xã mình còn cổ hủ quá.

– Được không mẹ? – Hoàng Ân dè dặt hỏi, cậu không nghĩ rằng mẹ không thích cậu theo nghề người mẫu nên không có xin phép trước. Vả lại cậu cũng không có ý nghĩ bỏ học, cậu còn muốn hoàn chỉnh mình để xứng với ai kia nữa mà.

– Con không được bỏ học, không được rớt hạng nghe chưa. Không thì lập tức ngừng ngay. – Nghe chồng nói xuôi tai bà cũng không biết ngăn cấm thế nào, dù gì con không bỏ học là được.

– Dạ! Con hứa mà. – Hoàng Ân nhẹ nhõm, cậu toe toét cười hứa với mẹ.

– Đừng tưởng mẹ nói chơi. Con mà xuống hạng là ngừng ngay không có người mẫu gì hết.

– Dạ chắc mà mẹ! Hoàng Ân nó lúc nào cũng “number one” mà, mẹ không cần lo. Con sẽ luôn luôn nhắc nhở nó cho mẹ, – Hồng Ân cũng nhào vô nói giúp Hoàng Ân.

– Được rồi, nói thì giữ lời đó.

– Lần này về anh định mua nhà, ba mẹ con dọn về ở với anh. Tuy công việc anh cứ phải đi đi về về nhưng anh cũng muốn có nơi ở ổn định. Em coi thử nơi nào ưng ý phù hợp thì coi trước, chủ yếu là ba mẹ con thấy thuận tiện đi làm đi học. Ở ngoài tiệm chật chội quá, mấy đứa không có điều kiện học hành. – Ông Jonh cũng nhân chuyện nói rõ ý muốn của mình.

– Anh không thường ở đây mua nhà chi tốn tiền, mới bỏ tiền làm tiệm áo cưới xong… – Bà Như Thủy thực sự ngại, tuy lấy ông Jonh một phần vì kinh tế nhưng bà cũng muốn thực sự quan tâm ông như một người bạn đời chứ không phải như nơi “đào tiền”.

– Không sao, biệt thự anh không lo được chứ một ngôi nhà anh có khả năng. – Ông Jonh thấy vợ lo lắng sợ mình hao tiền thì càng vui, hăng hái khẳng định mình có khả năng.

– Em thấy chị cứ an tâm tìm nhà đi, anh chị lấy nhau không lẽ cứ ở khách sạn hoài. Dù gì mai này anh sẽ ở đây nhiều, tìm nhà thì thoải mái hơn, về lâu dài cũng ít tốn kém hơn là ở khách sạn.

– Vậy!… Thôi thì để em tìm. Anh có yêu cầu gì không?

– Không, em cứ tự quyết định đi.

– Chị lần này vui rồi nha, có anh lo lắng, yêu thương chị với hai đứa nhỏ rồi!

Phương chọc bà Như Thủy cho bà đỡ áy náy, hơn ai hết cậu biết bà nghĩ gì lo gì. Cậu chứng kiến mối tình của người bạn lớn tuổi hơn mình này từ đầu chí cuối. Bà chị này rất sợ mang tiếng đào mỏ, bà chủ cũ của cậu, người đáng ra là người ông Jonh được giới thiệu làm quen, ai ngờ tới lui thăm bà chủ lại có cảm tình với người làm công. Mâu thuẩn giữa bà chủ với người làm, theo tình cảm của ông Jonh nghiêng về bà chị Như Thủy mà lớn dần. Cái tiếng ham tiền, ham ngoại quốc quyến rủ người yêu của chủ bị phóng đại đồn rùm beng trong công ty tới khi chị phải xin nghỉ làm.

Bà cũng không biết nói làm sao, một mái ấm gia đình êm thắm, một công việc ổn định, một mái nhà là tất cả ước mơ của bà.

– Hai đứa giúp mẹ tìm nhà nhé! – Ông Jonh nhìn hai anh em giao trọng trách.

– Dạ được! Chỉ cần rộng hơn chỗ ngủ trong tiệm là đủ rồi, ôi anh mong nhanh có nhà ghê! – Hồng Ân không tránh được sự háo hức của con nít.

– Không được, nhà phải đủ rộng cho hai anh em mỗi đứa một phòng, phòng khách phòng bếp…v.v…phải đầy đủ. Có thể không rộng nhưng phải đầy đủ để sinh hoạt dễ dàng.

– Em biết rồi, cám ơn anh!

– Tụi con cám ơn dượng!

Bữa ăn đáng lẽ đã xong từ sớm lại bị chuyện nhà cửa kéo dài thêm, mọi người lại rôm rả bàn chuyện trang trí một căn nhà hạnh phúc.