Có Tiền Có Thể Bắt Quỷ Xây Cối

Chương 19

Có câu thơ :“Tàn nhật đông phong,bất phóng tếu hoa khứ,hữu nhân thiêm chúc tây song,bất miên xâm hiểu,tiếu thanh chuyển, tân niên oanh ngữ.”

Thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt liền đến tiết đoan ngọ năm sau,cũng chính đại thọ sáu mươi của lão hầu gia,là lập xuân cũng là ngày sinh, trong phủ ngoài phủ Hiên Viên Hầu đều giăng đèn kết hoa, cổ nhạc trổi lên.

Nô bộc trong phủ,người hầu lo trong lo ngoài, nghênh đón trong cung ngoài cung không ngừng đưa tới hạ lễ,ân cần chiêu đãi tân khách như nước chảy ùa vào.

Lần này vì ăn mừng đại thọ lão hầu gia, hầu phủ không chỉ có mời vũ công tới từ Tây Vực, còn có gánh hát xiếc đến từ Hán Trung,người hát kinh kịch đến từ đại giang nam bắc, trong phủ tiếng người ồn ào,đàn sáo, tiếng nói tiếng cười làm cho trong hầu phủ luôn luôn an tĩnh giờ đều sôi trào hừng hực.

Khác không đề cập tới,chỉ cần nói đến thân phận Hiên Viên Hầu là cậu đương kim thiên tử, đã đủ cho bao nhiêu người đến,hết sức nịnh bợ!

“Thái Lí Tự _ lục đại nhân đến……”

“Kinh Triệu Doãn lưu đại nhân đến……”

“Lễ bộ Triệu đại nhân đến……”

“Giản quốc công đến……”

“Tây bình vương gia đến……”

Thiên Tử ban quà tặng đã sớm đưa đến quý phủ, đến các tân khách chúc mừng, nguồn gốc đều lừng lẫy,hiện rõ địa vị ngày này của hầu phủ.

Có thiếu niên con tướng quân hưng trí bừng bừng vừa uống rượu, vừa khí thế ngất trời ngâm một bài thơ “nhỏ”.

“Quân tử hữu tửu,gia tân thức yến dĩ nhạc; Quân tử hữu tửu, gia tân thức yến thụ chi; Quân tử hữu tửu, gia tân thức yến hựu tư……”

Ngũ âm kia không đủ hùng hậu, ba phần cảm giác say, bảy phần hào khí, cư nhiên xướng thật sự là cao hứng,hoàn toàn không lo lắng độc hại lỗ tai người xung quanh.

Khó nghe là khó nghe, nhưng…… Không ai dám nói! Thiếu tướng quân Phù gia tính như hỏa, tính cách táo bạo,nếu trở mặt lục thân không nhận!

Bọn công tử ở trong lòng lặng lẽ xem thường mắt điếc tai ngơ, bọn quan viên hết sức vụиɠ ŧяộʍ kêu khổ không ngừng, [như đứng đống lửa, như ngồi đống than], trên mặt còn cố gắng nở nụ cười, giả dạng làm bộ dáng vô cùng hưởng thụ,còn trầm trồ khen ngợi.

Chỉ có một người xướng câu đầu tiên, cũng rất không nể mặt quay đầu tránh ra.

Người kia là thiếu chủ tử hầu phủ_ Vân Mặc.

Qua năm nay lại lớn thêm một tuổi, Vân Mặc mười lăm tuổi thân hình đã tiệm hiển cao to, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú mày kiếm,tinh mâu, mũi cao thẳng, cùng với cẩm bào tốt nhất bạch ủng, càng hiển quý khí.

Không ít gia quyến trong tân khách trong nhà có cô nương chưa lấy chồng, đều ngầm hỏi thăm tiểu Hầu gia này có định hôn chưa, lão Hầu gia có muốn tìm người nào không, có thể gả đến hầu phủ có thể mang đến vinh quang cho gia tộc cỡ nào nha!

Lười xã giao bên cạnh những người không liên quan quá mức thân thiện này, rời xa nơi huyên náo, Vân Mặc thong thả bước về “Vọng Trần Hiên” .

“Chủ tử tại sao lúc này đã trở về rồi? Phía trước không náo nhiệt sao?” Tú Cúc cười chào đón.

Chỉ là quá náo nhiệt,quá ầm ỹ!

Hắn không có trả lời, lại hỏi:“Anh tỷ tỷ trở về chưa?”

“Còn chưa có đâu, Hách quản sự đặt biệt đến nhờ cô ấy, nói biện pháp Anh cô nương chỉ giáo rất tốt, hun khói đã diệt được không ít muỗi.Anh cô nương thật sự thông minh tinh tế, khó trách Hách quản sự hai ba ngày gặp chuyện nan giải đều đến tìm cô ấy.”

Vân Mặc nghe được có người khen người trong lòng mình, tự nhiên thật cao hứng, con ngươi màu đen lóe ra một chút khoái trá,“Nếu làm xong để ta xem thử,bảo bọn họ làm xong việc hãy mau trở về.”

Tú Cúc che miệng cười không ngừng,“Ngài cũng đừng lo lắng, Hà Hương tỷ tỷ và Bình An cũng bị ngài phái theo đi qua,còn sợ Anh cô nương bị chậm trễ sao? Một chút không thấy liền nóng lòng như vậy sao.”

Mặt Vân Mặc đỏ lên,không nói, đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn đá trong đình viện,đưa tay ngăn nha hoàn muốn tiến đến châm trà,đưa tay cầm ấm trà trên bàn, châm vào trong chén,uống một hơi cạn sạch thưởng thức hương vị tinh tế thuần khiết trong đó .

Khói bếp lượn lờ, rượu hương thịt nồng, tiền viện vẫn như cũ cụng chung uống rượu, oanh ca yến hót, nơi này nào có Anh tỷ tỷ tự tay châm trà tiêm sen cho hắn uống?

Lúc trước có vài vị vương tôn công tử,nháy mắt rũ hắn cùng đi “Mẫu đơn các” uống rượu.

Hắn không có hứng thú ngồi trong đám nữ nhân, bởi vì mùi son phấn kia làm cả người hắn không thoải mái.

Huống chi ánh mắt mấy nữ nhân này, phảng phất như muốn ăn hắn!

Hắn không hứng thú so với Phù Khanh thì không hiểu phong tình, tính tình vừa vội,không biết dịu dàng.

Hai người thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, xưa nay giao hảo, Phù Khanh thường hay giễu cợt hắn, nói trên đời này có nữ nhân nào có thể lọt vào mắt hắn?

Phù Khanh nói sai rồi.

Trong mắt hắn duy nhất có thể chứa một nữ tử, là Anh tỷ tỷ của hắn.

Từng tức giận bới lông tìm vết, đập phá trêu đùa, nói năng lỗ mãng,khổ tâm như thế đơn giản là vì che giấu chân tướng đích thực: Hắn muốn khiến cho nàng chú ý, hắn không muốn bị nàng coi thường, coi nhẹ hoặc là miệt thị.

Hắn thậm chí cũng không hiểu được, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào,hắn luôn muốn nhìn thấy nàng, muốn nhất nhìn thấy nàng, thầm nghĩ nhìn được nàng?

Có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau dưới cây quế ấy sao!

Khuôn mặt thanh lệ xuất thần, mày liễu cong cong,con ngươi sang lạn như sao,cánh môi đỏ bừng mềm mại, cho dù về sau thấy cái vết bớt màu đỏ trên má làm người ta thấy đáng tiếc, theo thời gian lặng lẽ trôi đi, lại làm cho thấy hết sức xinh đẹp.

Có lẽ chỉ cần là của nàng, đều là xinh đẹp làm cho hắn thích.

Nữ tử độc nhất vô nhị như vậy, giống một cái bảo tàng to lớn,không người nào có thể thấy được toàn cảnh, cho nên lão thiên gia mới có thể ghen tỵ với nàng,để cho nàng có vẻ không giống người thường một tí!

Nàng có tài nấu nướng làm người ta khen ngợi,nàng hầm cháo trắng rau dưa hắn cũng thích ăn.

Nàng kể rất nhiều câu chuyện hắn chưa từng nghe qua,nhưng là một cuốn sách làm cho người ta ngạc nhiên.

Nàng thêu hoa cỏ côn trùng cá trông rất sống động, nàng thêu túi thơm cho hắn,hắn xem như bảo bối luôn mang theo bên người.

Nàng viết chữ, ngay cả nhà thư pháp nổi tiếng nhất trong kinh thành đều cảm thấy không bằng nàng….. còn hỏi thăm đây là văn chương của thiên kim nhà nào.

Lúc nàng vui vẻ sẽ nở rộ nụ cười xinh đẹp, lông mày tao nhã làm rung động lòng người…… nữ tử như vậy, làm sao có thể là một nha hoàn nho nhỏ? Nàng rốt cuộc đến từ nơi nào?

Không đoán ra,cũng không muốn đi đoán, giờ phút này Vân Mặc thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới,có một ngày nàng sẽ rời hầu phủ, rời đi chính mình.