"A..." Lục Căng Nhan kinh hãi thở hổn hển, hốc mắt lập tức ngấn lệ.
Cảm giác huyệt nhỏ tràn đầy khi cả căn đều tiến vào, mị huyệt mềm mại nhất thời bị côn ŧᏂịŧ tàn nhẫn phá vỡ, cự vật thô cứng kia còn đang có ý đồ thẳng thừng đi vào bên trong, cô thậm chí có thể cảm nhận được từng cái gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ thô to đang nhô lên, "Không nên... Ra... Ra ngoài… A..."
Cố Thương Tự lại nắm lấy mắt cá chân cô tách ra hai bên, nâng eo lên, anh lại cứ như vậy kéo thẳng ra, "Thật chặt."
Lưng Lục Căng Nhan bị đâm đến mềm mại, yếu ớt cọ qua ga giường, không đau, chỉ là trướng, còn có từng cỗ tê dại không ngừng từ chỗ giao hợp của hai người truyền tới tứ chi của cô.
Mười ngón tay của cô vùi sâu vào trong ga giường, còn đang cố gắng giảng đạo lý với anh, "Cố Thương Tự, chúng ta thật sự không thể... A..."
Ai ngờ, Cố Thương Tự đột nhiên cầm lấy chiếc váy ngủ xếp chồng lên cổ cô, kéo cả người cô về phía anh, cùng lúc đó, anh mạnh mẽ chống lưng thúc vào, qυყ đầυ cực lớn nhất thời phá vỡ vách tường bên trong, tiến quân thần tốc, trực tiếp đυ.ng vào điểm G sâu trong huyệt nhỏ!
"A…" Lục Căng Nhan không thể tin mở to mắt, cả người run rẩy không ngừng.
Cố Thương Tự nặng nề xoa bóp núʍ ѵú của cô, cổ tay tùy ý xoay một cái lập tức quấn chiếc váy xếp chồng lên cổ của cô thành một sợi dây thừng thô, anh chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, cả người cô sẽ không khống chế được mà đâm thẳng vào gậy thịt của anh, anh cũng không cần dùng sức như thế nào, có thể nhẹ nhàng buông lỏng cắm vào đến cùng.
"Xem xem, em cũng rất thích, không phải sao?" Khi nói chuyện, trên cổ tay anh thoáng dùng sức, lập tức kéo cả người cô lại, anh lại ưỡn lưng chăm sóc cái huyệt nhỏ đỏ sẫm kia, nặng nề giã vào. Mỗi lần kéo cô qua, cự vật lại chen vào. Kéo qua, lại đâm vào...
Lục Căng Nhan dù có như thế nào cũng không nghĩ tới, người đàn ông ngày thường quân tử đoan nghiêm, cư nhiên, cư nhiên là như vậy!
"Không... không... em không muốn như vậy... A..." Cô lắc đầu lung tung, sắp bị cơn ngứa điên cuồng truyền đến trong thân thể bức điên rồi.
Ánh mắt Cố Thương Tự trầm xuống, bỗng nhiên kéo một bắp chân của cô đặt lên vai mình, tay kia bóp chân trắng nõn của cô, anh bắt đầu bừa bãi mà tàn sát.
Qυყ đầυ cứng rắn phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt non, nghiền qua điểm G, đâm thẳng vào sâu hơn trong huyệt nhỏ.
Hoa tâm non nớt làm sao chịu được cách đối đãi thô bạo như vậy, trong hành lang từng đợt run rẩy, lượng lớn hoa dịch phun ra, đều tưới ở trên gậy thịt của anh.
Cố Thương Tự rêи ɾỉ một tiếng, trong nháy mắt thiếu chút nữa bị cô kẹp bắn ra.
"Rất tốt." Anh dùng sức nắm lấy mông cô, đột nhiên hai tay ôm eo nhỏ nhắn của cô, ôm cả người cô trở mình.
"Ư... "Cái mông nhỏ của Lục Căng Nhan theo bản năng nhúc nhích bò về phía trước, Cố Thương Tự lại đứng không nhúc nhích, gậy thịt cắm trong huyệt nhỏ của cô cư nhiên thật sự trượt ra ngoài. Cô nhất thời vui vẻ, hai tay hai chân vội vàng tiếp tục bò về phía trước.
Điều cô không biết là, giờ phút này cô rơi vào trong mắt người đàn ông phía sau, là bộ dáng này:
Thắt lưng mảnh khảnh, cặp mông vểnh cao trắng noãn, âʍ ɦộ mềm mại bị cắm không khép lại được, lộ ra một chút mị thịt đỏ tươi trong hành lang. Hoa dịch trong suốt đang chậm rãi từ miệng huyệt chảy xuôi ra, theo bắp đùi trắng mịn của cô chảy xuống.
Đáy mắt Cố Thương Tự đỏ lên, bàn tay to nắm lấy một bên mắt cá chân của cô, trong tiếng kinh hô của cô, một tay lại kéo cô tới dưới thân mình.
"Cố Thương Tự, anh... A..."
Bàn tay to lớn mạnh mẽ đè thấp eo ép cô nâng mông lên, khi Lục Căng Nhan còn chưa kịp phản ứng, eo cường tráng của Cố Thương Tự thẳng lên, qυყ đầυ cứng rắn phá vỡ miệng huyệt mềm mại, anh lại lần nữa nặng nề đâm vào.