Chương 37: Cánh nhạn ven mây
Trương A Lục nghiêm sắc mặt :- Không! Bất cứ việc gì cũng phải giải quyết trên công bằng, có công bằng thì mới tốt đẹp trường cửu. Nhất định tôi phải chia phân nửa số bạc đó cho Tài Bửu ca mới được.
Viễn cảnh một số bạc lớn sắp về tay gợi hứng cho cả hai. Họ ăn to uống đậm, cười lớn, no say rồi họ đứng lên, ra quày tranh nhau đòi tính tiền, cuối cùng thì Trương Tài Bửu giành được quyền trả tiền cho cuộc nhậu.
Khi cả hai bước ra khỏi tửu quán thì xa xa có một người cao ốm theo dõi phía sau. Lúc họ quẹo vào ngõ hẻm thì người đó len theo bóng tối mất dạng.
Ngõ hẻm đó tối om, mặt đường lại gồ ghề ướŧ áŧ, dơ bẩn, mùi hôi thối xông lên nực nồng. Dân cư ở ngõ hẻm này phần lớn là lớp người bần cùng, nghèo đói nhất tại Thành Đô. Họ sống bằng mọi nghề, lương thiện lẫn bất lương, cả đời không thể nào ngóc đầu lên nổi.
Trong một xóm bần tiện thì dĩ nhiên không có ai thức khuya, họ phải ngủ sớm để quên đi cái chênh lệch trong xã hội, cũng như để lấy sức ngày mai lại ra vật lộn với đời.
Trương Tài Bửu đi trước dẫn đường, Trương A Lục bám sát theo sau.
Trương A Lục cầm một thanh trủy thủ nơi tay phải, còn tay trái thì để ngang ngực, lưỡi trủy thủ chỉ cách hậu tâm của Trương Tài Bửu không đầy một thước.
Tự nhiên là Trương Tài Bửu không biết được rằng kẻ đi sau “chiếu cố” đến y như thế, y cứ đi, lòng đầy tin tưởng vào nghĩa khí giang hồ. Đến trước một ngôi nhà nhỏ, y dừng lại rồi nói khẽ :
- A Lục ca, tới rồi đó, lão ca đợi tôi chút nhé, để tôi gọi cửa. Má nuôi tôi giờ này chắc là đã đi ngủ rồi, bà có tật ngủ sớm lắm.
Nói đoạn, y bước tới gõ nhẹ vào cánh cửa.
Trong nhà có một giọng ngái ngủ vọng ra :
- Ai gọi cửa đó, có việc gì mà còn đến đây giờ này vậy?
Trương Tài Bửu ghé sát mặt vào khung cửa nói :
- Là con, Tài Bửu đây.
Lão bà trong nhà lại hỏi :
- Ngươi đến đây làm gì? Lại trút hết tiền vào trong sòng bạc rồi phải không?
Mấy hôm nay ta không buôn bán được gì, có còn tiền đâu nữa mà ngươi hỏi?
Bà ho húng hắng rồi nói :
- Bên Trương phủ người ta muốn một con liễu đầu đó. Sáng mai ngươi đưa ta về thôn quê nhé, chỉ cần tìm một con tiểu liễu đầu là mình tất có tiền thù lao ngay.
Trương Tài Bửu giục :
- Má nuôi ơi, mở cửa đi, có một mối lợi lớn lắm.
Bên trong nhà, ánh đèn vụt sáng lên rồi cửa mở ra, một lão bà tóc bạc phơ bước ra ngoài, vừa nhìn thấy Trương Tài Bửu là bà đã hấp tấp hỏi :
- Việc gì?
Trương Tài Bửu bước tới, chỉ vào Trương A Lục nói :
- Má nuôi à, đây là A Lục ca, huynh ấy muốn biết tin tức của Tường Vân cô nương nên nhờ con dẫn tới gặp má nuôi đó.
Lão bà nhìn thoáng qua A Lục rồi nói :
- Vào nhà đã, có gì nói sau.
Trương A Lục lộ vẻ áy náy nói :
- Thật có lỗi, làm phiền lão bà đêm hôm khuya khoắt thế này...
Lão bà vừa quay mình đi vào vừa cười nói :
- Khách quan đừng khách sáo quá, người đến tìm già lúc nửa đêm cũng không phải là ít, già đã quen rồi.
Trương Tài Bửu đi vào sau cùng, hắn thuận tay khép cửa, gài then lại luôn.
Chủ khách còn chưa kịp ngồi xuống thì Trương Tài Bửu đã cười hì hì, nói :
- A Lục ca, bây giờ huynh muốn nói gì thì cứ nói ra hết đi.
Trương A Lục hình như nghe ra được có cái gì đó khác lạ trong giọng nói của Trương Tài Bửu, hắn chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe đau nhói bên hông, huyệt đạo đã bị điểm, tay chân tê dại, không còn làm gì được nữa.
Tuy nhiên Trương A Lục tỏ ra khá nham hiểm, hắn làm ra vẻ ngạc nhiên nói :
- Tài Bửu ca sao lại làm như vậy?
Trương Tài Bửu bước tới trước mặt gã, nở nụ cười gian trá :
- Ngươi mau nói thật ra, là ai sai khiến ngươi?
Trương A Lục mở mắt trừng trừng nhìn Trương Tài Bửu :
- Tài Bửu ca định đùa tôi phải không?
Lão bà kéo một chiếc ghế ngồi xuống, lạnh lùng nói :
- Tài Bửu, ngươi biết lai lịch của hắn chứ?
Trương Tài Bửu cười nhạt nói :
- Thoạt tiên tôi thấy hắn có vẻ hiền lương nên không nghi ngờ gì. Sau thấy hắn dò hỏi tin tức Tường Vân cô nương, lại tự xưng là kẻ đánh xe nên tôi đâm nghi, nhìn kỹ mới nhận ra hắn là một người trong sư đội của Triệu Quân Lượng công tử.
Lão bà gật đầu nói :
- Ngươi hỏi hắn xem ai bảo hắn đi dò la tin tức Tường Vân cô nương? Triệu công tử đã mất tích, còn ai khác sai hắn làm chuyện đó?
Trương A Lục thoáng rùng mình. Việc tứ đại công tử mất tích hoàn toàn được giữ bí mật, cả Thành Đô chưa ai hay biết gì, vậy tại sao lão bà này lại biết được chuyện đó?
Trương Tài Bửu cười lạnh nói :
- Ngươi có nghe má nuôi ta nói gì không? Còn chưa chịu khai ra sự thật sao?
Trương A Lục biết đã bị lộ tẩy, hắn tức giận quát :
- Ta đã sa vào tay bọn ngươi thì muốn gϊếŧ muốn mổ cứ tự nhiên đi, song nếu là hảo hán thì hãy xưng tên cho ta biết, đừng giả mù sa mưa ở đây nữa.
Lão bà hừ một tiếng nói :
- Ngươi là cái thá gì mà hỏi đến tên họ ta?
Trương Tài Bửu cười hì hì nói :
- Cái họ Trương của bằng hữu e cũng là họ giả. Ta nói cho ngươi biết, trước mặt má nuôi ta thì khôn hồn hãy khai thật, nếu ngươi nói láo thì chỉ tự chuốc đau khổ mà thôi.
Ở ngoài cửa bỗng có tiếng cười nhạt, rồi một giọng nói vừa lạnh lùng, vừa mai mỉa vang lên :
- Không cần bắt hắn cung khai làm gì, hắn không biết gì đâu. Sao các ngươi không hỏi thẳng ta đây?
Trương Tài Bửu giật mình, vội quay người ra phía cửa. Hắn thấy có một người cao ốm, khoảng tứ tuần, đang ung dung đứng đó, không biết xuất hiện từ lúc nào nữa.
Trông thấy người đó, Trương A Lục lộ rõ vẻ hân hoan tin tưởng, hắn gọi to :
- Cao lãnh đội!...
Dù người đó xuất hiện bất thình lình nhưng lão bà vẫn không tỏ vẻ hoảng hốt. Bà lạnh lùng nói :
- Ngươi là Cao lãnh đội ư?...
Câu nói chưa dứt thì bà đã thình lình vọt người tới, vung cánh tay ra nhanh như chớp chụp vào trước ngực Cao Xung.
Cao Xung thoáng giật mình, vội đảo người né tránh rồi cười ha hả nói :
- Ta là Cao Xung!
Lão bà hừ một tiếng :
- Ngươi đến quả đúng lúc.
Bà lại tràn người tới, một trảo một chưởng vung ra thật nhanh.
Cao Xung biết mình đã gặp kình địch nên không dám chậm trễ, vội lùi lại cho chiêu trảo rơi vào khoảng không, tay trái chặt mạnh xuống tay chưởng của bà lão.
Chỉ trong chớp mắt, hai bên đã giao đấu trên dưới mười chiêu, toàn là những chiêu thức ác hiểm kỳ bí.
Trong lúc đó thì Trương Tài Bửu đã bế xốc Trương A Lục lên, đưa vào trong hậu viện.
Giao đấu thêm khoảng hai chục chiêu nữa thì lão bà bất thình thay đổi lối đánh, chưởng pháp biến hóa thành cầm nã, liên tiếp chụp ra, còn thâm hậu hơn chưởng lực rất nhiều.
Cao Xung không ngờ lão bà lại có thân thủ như vậy, y định trả chiêu thì đã không còn kịp nữa, năm ngón tay của bà lão đã chụp vào mạch môn của y.
Trong cơn nguy cấp, y vung cánh tay còn lại ra, dùng hết sức đánh tới một chưởng.
Lão bà không hề e dè, thẳng thắn đón đỡ chiêu chưởng của Cao Xung. Nghe “bùng” một tiếng rồi Cao Xung đã bị hất ra xa hơn năm thước, y còn chưa kịp đảo bộ thì Trương Tài Bửu đã bất thần xuất hiện sau lưng, điểm đúng vào huyệt Chí Đường của y.
Chịu không nổi, Cao Xung lảo đảo ngã ngửa ra đất.
Lão bà gật đầu nói :
- Tài Bửu, chiêu vừa rồi quả là đã chọn đúng thời cơ đó.
Trương Tài Bửu nghiêng mình, vòng tay nói :
- Cũng nhờ phu nhân chỉ điểm nên mới có lúc hữu dụng như vậy.
Lão bà gằn giọng :
- Mang hắn vào trong.
Trương Tài Bửu dạ một tiếng rồi cúi xuống bế Cao Xung lên, mang vào hậu viện, thả lão xuống ngay cạnh Trương A Lục đang nằm co quắp dưới đất.
Lão bà cầm chiếc đèn rọi vào mặt Cao Xung, lạnh lùng nói :
- Cao lãnh đội, ngươi còn gì để nói nữa không?
Cao Xung nhắm mắt không đáp.
Lão bà trầm tĩnh hỏi tiếp :
- Ai sai phái ngươi?
Cao Xung cười nhạt nói :
- Ta theo dấu A Lục tới đây, thế mà ngươi không đoán ra sao?
Lão bà cười nhẹ :
- Phải rồi, vậy mà già này lại quên khuấy đi mất.
Bỗng bà nghiêm giọng nói :
- Cao lãnh đội! Bấy lâu nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vậy sao hôm nay ngươi lại đến đây tìm Lục Môi Bà này?
Thì ra bà lão là Lục Môi Bà.
Cao Xung bĩu môi nói :
- Bọn ta đến đây tất nhiên là muốn hỏi tin tức về Tường Vân cô nương chứ còn gì nữa.
Lục Môi Bà thản nhiên hỏi tiếp :
- Muốn biết tin tức của Tường Vân cô nương để làm gì?
Cao Xung lạnh lùng nói :
- Công tử nhà ta mất tích, Tường Vân cũng đồng hành, tự nhiên ta phải tìm tung tích thôi.
Lục Môi Bà hừ một tiếng nói :
- Là do bốn đại thế gia liên kết tìm kiếm hay chỉ là chủ ý của một mình Vương phủ?
Cao Xung im lặng một lúc, rồi bỗng lão nói lớn :
- Thật ra ngươi là ai?
Lục Môi Bà cười hắc hắc nói :
- Mạng sống của ngươi đang nằm trong tay ta, vậy mà cũng dám hỏi sao?
Cao Xung cười ha hả nói :
- Muốn làm gì thì cứ làm, việc quái gì phải đe dọa?
Lục Môi Bà trừng mắt nhìn Cao Xung rồi đưa tay lên đầu rút cây trâm cài tóc xuống, cười nhạt nói :
- Cao lãnh đội dày dặn kinh nghiệm giang hồ, vậy chắc là biết mũi trâm này chứ?
Cao Xung thấy mũi trâm dài khoảng ba tấc, thân bằng xương màu đen, mũi bạc lóng lánh thì biết ngay nó có tẩm độc. Lão thoáng biến sắc nhưng lập tức trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói :
- Một chiếc trâm thì có gì mà khoe khoang?
Lục Môi Bà chớp mắt :
- Cũng không có gì, bất quá nó chỉ tẩm một loại chất độc từ Miêu Cương mà thôi. Người bị nó chạm phải thì chỉ cảm thấy nhột nhột, vết thương rỉ ra nước vàng, càng nhiều nước vàng thì sẽ càng cảm thấy nhột nhạt hơn. Cảm giác nhột nhạt gia tăng sẽ khiến cho người bị chạm phải cuồng loạn lên mà chết. Nếu như ngươi không nói thật thì...
Lục Môi Bà nói chưa dứt câu thì chiếc đèn trong phòng bỗng vụt tắt. Vội phong bế huyệt đạo, lão bà gọi to :
- Tài Bửu, mau đốt đèn.
Tài Bửu dạ một tiếng, nhưng hắn chưa kịp làm gì bỗng nghe một ngọn gió lạnh thổi tạt qua mặt, khiến hắn bất giác dựng tóc gáy, nổi da gà.
Hắn lập cập thò tay lấy đồ đánh lửa, vừa đốt đèn vừa nói :
- Má nuôi! Ngọn đèn tắt một cách thật kỳ quái.
Chính Lục Môi Bà cũng rùng mình, vì quả thật ngọn đèn tắt trong khi không có gió, lão bà nhìn xuống đất thì thấy Trương A Lục và Cao Xung vẫn còn nằm đó nên cũng an tâm hơn, vội nói :
- Tài Bửu, mau ra kiểm tra cửa coi có cài then chưa?
Trương Tài Bửu đi liền, một lúc sau hắn trở vào nói :
- Má nuôi! Cửa vẫn cài then cẩn thận...
Bỗng hắn trông thấy sau lưng Lục Môi Bà có một phụ nhân áo xanh đang nhìn hắn mà cười, bất giác hắn hoảng hồn, trợn mắt kêu to :
- Ma! Có ma!
Lục Môi Bà quát :
- Ma ở đâu?
Trương Tài Bửu đổ mồ hôi lạnh, đưa tay chỉ chỉ :
- Ở... ở sau lưng... sau lưng...
Lục Môi Bà gằn giọng nói :
- Từ trước tới nay ta không tin là có ma quỷ.
Lão bà hất ngược tay đánh mạnh một chưởng ra sau.
Chưởng thế theo gió phóng đi nhưng lạ một chỗ là mất tăm hơi, không có gì xảy ra cả.
Lục Môi Bà quay người lại thì không thấy ai, lão bà cười nhạt nói :
- Tài Bửu, giờ thì ngươi còn nói là có ma nữa không?