Cùng Chong Đèn Bên Cửa Sổ Phía Tây

Chương 5

Edit: Nynuvola

Trở lại nhân gian.

Trái tim Triệu Vô Sách cơ hồ đều đang run rẩy, dường như không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm người trước mặt.

Lục Chiêu Bạch mười chín tuổi, khóe mắt đuôi lông mày còn mang theo nét ngây ngô, tính toán giấu trong đôi đồng tử, như anh túc trí mạng.

Sau lại ở bên y lâu rồi, Triệu Vô Sách thỉnh thoảng vẫn bắt gặp một chút tình cảm thuộc về con người nơi đôi mắt ấy, nhưng bây giờ, nó chỉ có một màu tối đen.

Bề ngoài y bao bọc một tầng trong vắt, Triệu Vô Sách biết rõ hơn ai hết, ẩn dưới lớp vỏ trong vắt đó là máu thịt thối rửa.

Bông hoa ác quỷ sinh ra từ bóng tối.

Lửa giận và du͙© vọиɠ tiêu tán, hắn gần như tham lam lưu luyến vươn tay, vuốt ve da thịt người nọ từng chút một.

Bên ngực trái kia đang cất chứa một trái tim tươi sống, mạnh mẽ đập.

Triệu Vô Sách nhếch môi, cười còn khó coi hơn khóc.

Trời cao thương hại kẻ ác nhân là hắn, không những không ném hắn xuống địa ngục lột da rút gân, ngược lại còn đưa hắn trở về ba năm trước đây.

Cái ngày hắn và Lục Chiêu Bạch bắt đầu điên loan đảo phượng.

"A Bạch, A Bạch ——"

Mạnh bạo trong môi hôn của nam nhân biến mất, thay vào đó là thương tiếc.

Hắn hôn môi không có quy luật nào, nhưng lại khiến Lục Chiêu Bạch cảm nhận được tình yêu nồng cháy và thương tiếc vô tận.

Tình yêu......

Y ngẩng đầu nhìn Triệu Vô Sách giữa hỗn độn dính nhớp và ẩm ướt, con ngươi xinh đẹp tràn đầy châm chọc.

Từ trước đến nay y không cần tình yêu.

Có điều nếu người này thật sự si mê y, cũng không tính là chuyện gì xấu.

"Điện hạ, nô tài lạnh."

Giọng nói của Lục Chiêu Bạch nhiễm tìиɧ ɖu͙©, hơi nước đọng nơi khóe mắt, Triệu Vô Sách nhìn nó mà cứng người.

"Cô...... Vậy ta ôm ngươi, được không?"

Hắn nói xong, Lục Chiêu Bạch đã cười vòng tay qua cổ hắn, cùng hắn gắn bó như môi với răng: "Không đủ, điện hạ phải ôm chặt một chút."

Y phục hoạn quan cởi đến bên hông, vòng eo của thiếu niên tinh tế, dấu vết xanh tím trải rộng, y quỳ gối trên giường, dán sát lấy Triệu Vô Sách.

Triệu Vô Sách duỗi tay, lập tức vuốt ve tới hõm eo của y.

Thiếu niên hừ một tiếng, dựa vào ngực hắn, cơ thể càng trở nên mềm mại dịu ngoan.

Mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Nhưng Triệu Vô Sách không định làm gì đó.

Hắn hôn khóe môi Lục Chiêu Bạch, nhìn ra sự tính toán trong ánh mắt của đối phương, thanh âm khàn khàn: "Đừng càn quấy."

Năm đó nguyên nhân Lục Chiêu Bạch quyến rũ hắn, Triệu Vô Sách không phải không biết——

Năm mười bốn tuổi mộng tinh, đối tượng là Lục Chiêu Bạch bị Triệu Mạch đè lên giường lăng nhục.

Từ đó về sau, đối tượng mà hắn ao ước vẫn luôn là Lục Chiêu Bạch.

Hắn như là con côn trùng trong cống ngầm, sinh sôi và lớn lên dưới bóng tối âm u, lén trộm áσ ɭóŧ của thần linh mà khinh nhờn.

Mãi đến khi......

Bị Lục Chiêu Bạch phát hiện.

Hắn chuồn vào trong tẩm điện, nấp dưới giường.

Từ góc độ của hắn, có thể nhìn rõ đôi chân như ngọc run rẩy của Lục Chiêu Bạch.

Móng chân hồng nhạt, lấm tấm mồ hôi, bị du͙© vọиɠ của nam nhân xỏ xuyên qua, máu tươi hòa với chất lỏng trắng đυ.c theo bắp đùi nhỏ xuống, một đường uốn lượn đến mắt cá chân, càng thêm sắc tình.

Triệu Vô Sách hoảng hốt mất đi lí trí, thế giới trở nên nhỏ bé chỉ vừa vặn bằng một đôi chân loạng choạng thấm ướt mồ hôi.

Sau đó là tiếng kêu rên, Lục Chiêu Bạch bị Triệu Mạch ném lên giường, bắt y quỳ bò nơi đó.

Lục Chiêu Bạch nắm lấy mép giường, bị thúc gần như ngã nhào xuống, suối tóc dài xõa ra như thác nước.

Sau đó, Triệu Vô Sách đối diện một đôi mắt.

Không chứa tìиɧ ɖu͙©, đau đớn cũng biến mất, chỉ còn tiếng thở dốc ngọt nị, nhưng đôi mắt kia tràn đầy sát khí.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cặp mắt xinh đẹp ấy cũng nhoáng lên chút kinh ngạc.

Ngay khoảnh khắc đó, Triệu Vô Sách nhìn thấy phản chiếu từ trên người thần minh, xấu xa và dơ bẩn của chính bản thân mình.

Hắn nhịn không được nuốt nước miếng, bàn tay nắm dương v*t chưa kịp buông ra, nơi ấy của một thiếu niên còn chưa phát dục hoàn toàn nên non nớt, bị người trong lòng nhìn chằm chằm, nhanh chóng bắn ra một chút nước trong.

Lục Chiêu Bạch đột nhiên nở nụ cười.

Y cắn cắn môi, đẩy đầu lưỡi, bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ từ cổ họng, tăng thêm vài phần nũng nịu.

"Tướng công, làm ta, ưm ——"

Người phía sau vẫn không hề hay biết gì, tát mạnh vào thịt đùi của y, giọng nói nhiễm tìиɧ ɖu͙© chứa đầy khinh thường: "Đồ đê tiện, ai là tướng công của ngươi? Cùng lắm chỉ là một con cɧó ©áϊ của trẫm thôi!"

Thanh âm này đâm vào tim Triệu Vô Sách, đôi mắt hắn bốc hỏa, nếu lúc đó trong tay hắn có một con dao——

Suy nghĩ vừa thoáng qua, Lục Chiêu Bạch giống như không thể chịu được nữa, cánh tay rũ xuống, tựa hồ đang bắt lấy thứ gì đó nhưng không thể bắt.

Chỉ có hắn nhìn thấy rõ ràng, tay Lục Chiêu Bạch đang bắt chước động tác tự an ủi.

Ngón tay thanh thoát, phảng phất đang cầm lấy thứ đồ kia, Triệu Vô Sách hoảng hốt cảm giác mình đã bị tóm gọn.

Động tác trên tay hắn vô thức nhanh hơn, giữa ánh mắt nóng bỏng và tiếng rêи ɾỉ của Lục Chiêu Bạch, giữa thanh âm va chạm mà Triệu Mạch tạo ra, hắn bắn đầy một tay tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Mùi xạ hương trong không khí dày đặc, như một giấc mộng xuân da^ʍ mĩ khó tưởng mà đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Ngày thứ hai, hắn bị Lục Chiêu Bạch giả truyền thánh chỉ gọi vào tẩm điện.

Kiếp trước, Lục Chiêu Bạch đốt Kim Triêu Túy trong điện, đợi Triệu Mạch mê man, cách một tấm bình phong, y dụ dỗ hắn cùng mình điên loan đảo phượng.

Thống khổ và vui sướиɠ của Triệu Vô Sách bắt đầu từ đây.

Hiện tại ông trời mù quáng ban cho hắn một tia thương hại, gọi hắn trở về thời điểm này, hắn không định để Lục Chiêu Bạch được như ý nguyện.

Cho nên......

"Cục cưng, ngươi muốn gì ta đều sẽ cho ngươi, đừng chà đạp chính mình."

Rõ ràng trước mắt là một thiếu niên chỉ mới 17 tuổi, thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Lục Chiêu Bạch bất giác thấy từ trong mắt hắn là thành kính xen lẫn bi thương vô tận.

Y sửng sốt, trái tim nhói lên một chút rồi bình tĩnh trở lại.

"Vậy, điện hạ cho nô tài bản thân của điện hạ đi."

Y như rắn quấn lên người Triệu Vô Sách, bắt lấy ngón tay đối phương, kéo đến hậu huyệt của mình tìm kiếm: "Điện hạ, ta ngứa."

Hơ thở của hắn ngay bên tai y, lời nói dâʍ đãиɠ nhưng đôi mắt vẫn thanh thuần, vừa hấp dẫn vừa cực đoan.

Hạ thân Triệu Vô Sách trướng đau, hô hấp cũng có chút gấp gáp.

Hắn để Lục Chiêu Bạch bắt lấy tay của mình chạm vào hậu huyệt lầy lội ẩm ướt, hơi thở càng thêm nặng nề.

Có như vậy trong nháy mắt, Triệu Vô Sách muốn ngay lập tức đè người xuống làm.

Nhưng hắn vội đứng lên, một tay ôm người vào lòng, đi thẳng đến nội điện.

Nơi đó là bể tắm nước nóng.

Xả nước nóng ra, bên trong sương khói mờ mịt.

Lục Chiêu Bạch mới đầu không biết hắn muốn làm cái gì, thậm chí còn lấy đó để trêu chọc: "Lần đầu tiên của điện hạ, chơi như vậy mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?"

Nhưng đợi khi ngón tay hắn bắt đầu căng cửa sau của y ra, Lục Chiêu Bạch lại nhíu mày không thoải mái.

Nước ấm áp tràn vào trong miệng huyệt, đυ.ng trúng vết thương có chút đau.

Hắn bóp vai Triệu Vô Sách, không chờ y nói chuyện, Triệu Vô Sách đã cắn môi y.

Còn có giọng nói dính nhớp của hắn: "Đừng sợ, thả lỏng."