Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ

Chương 115: H nhẹ sáng sớm

Cô không thể nào thoát ra được khỏi anh Lâm vì anh khoẻ quá. Anh Lâm cúi xuống hôn lên trán cô 1 cái rồi nói:

- Thục Linh à.

- Dạ...

- Em có muốn... có con với anh hay không?

- Dạ em... em...

Cô ngượng chín cả mặt, quay mặt ra chỗ khác rồi lí nhí nói có. Trước đây vì để anh có trách nhiệm với Ngọc Trân mà cô đã đẩy anh ra xa mình, cô nhận ra lúc này mình yêu anh hơn bao giờ hết. Yêu anh không phải vì anh giàu anh có quyền, nhà cô cũn khá giả rồi cô không muốn gì nhiều hơn cả.

- Nhìn thẳng vào mắt anh này Linh!

Anh đưa tay bắt lấy cằm quay mặt cô ra đối diện với mình, đưa ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào cô anh lặp lại lời nói kia 1 lần nữa.

- Em có muốn có con với anh hay không Linh?

- Còn anh, anh có muốn không?

- Từ lần anh hạ thuốc năm em 16 tuổi, em biết không anh đã từng thề với lòng mình rằng phải có em bằng được, phải làm cho kỳ được em có thai với anh. Còn bây giờ... anh nguyện chờ đợi em tới khi nào em tình nguyện, anh không ép buộc em đâu.

Đưa 2 tay đặt lên má anh, nhổm đầu dậy rồi hôn anh 1 cái nhẹ vào môi. Anh đã bước 999 bước về phía cô rồi nhưng lúc đó cô không nhận ra, bây giờ bắt đầu lại đi, 1000 bước đó hãy để cô chạy về phía anh.

- Em yêu anh. Yêu anh không phải vì tiền của anh hay chức chủ tịch nào đó, em yêu anh vì anh là Trọng Lâm, Trọng Lâm của 1 mình em.

Dù chưa hôn thuần thục thế nhưng hôm nay cô rất chủ động, môi lưỡi 2 người dính chặt vào nhau 5’ rồi vẫn không có rời ra. Ờ sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu thứ chết tiệt kia căng phồng lên nóng rực rồi chọc vào đùi cô.

- Anh Lâm.

- (Ực) Dạ.

- Để em giúp anh nhé. Nó...

Trọng Lâm lắc đầu, không đè lên người cô nữa mà nằm sang bên trái, anh không muốn ép buộc cô làm cho mình, và trên hết... anh không muốn mình yếu sinh lý.

- Em muốn giúp anh ư?

- Ưm dạ.

- No no... Nó hư lắm kệ nó, em quan tâm làm gì.

{D**** v** nếu biết nói nó sẽ nói thế này: “Bố nhà ông, thèm lắm rồi còn bày đặt. Mau cho nó làm đi để tôi còn đi ngủ nào. Hứ!”}

Nằm ôm cô ngủ là thế, nhưng quả thực cái con cúc ** kia nó không có cho anh ngủ yên giấc, và cả cô cũng chỉ nhắm mắt để đó thôi chứ cũng chưa có ngủ. Có thai với Đức Trung rồi cho nên cô hiểu cảm giác của anh lúc này, quay người sang mặt đối mặt với anh, cô nói:

- Em tình nguyện muốn giúp anh, Trọng Lâm à.

- Không đâu, em ngủ đi mà nha. Bà bầu không nên thức đêm.

- Anh khó chịu tới vậy rồi mà.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô luôn vào trong underwear màu đen của anh bắt lấy thứ thô to nóng hổi kia rồi nhẹ nhàng xoa vuốt.

- Haaa... Linh ơi...

- Dạ...

- Anh thấy sao Lâm?

Sướиɠ lắm, sướиɠ tới tê rần cả thân người luôn, thực lòng anh muốn cô làm điều này từ rất lâu rồi cơ. Anh đưa tay cởi nốt mảnh vải vướng víu trên cơ thể của mình ra rồi nhắm mắt lại hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ.

- Linh... nhanh... hơn 1 chút nữa.

Nghe lời anh, cô tăng tốc và tăng lực của tay mình lên 1 chút nữa. Ôi trời ơi sướиɠ quá, sướиɠ tới mức phát điên lên vì cô. Nếu cô không mang thai thì với sự chủ động này của cô thì đảm bảo ngày mai cô không thể nào xuống được giường của anh mà học online đâu.

Anh gầm nhẹ 1 tiếng rồi sau đó bắn thứ đặc sệt trắng như sữa của mình ra đầy tay của cô, 1 chút ít dính trên gò má ửng đỏ kia của cô luôn nữa.

- Linh, anh xin lỗi em. Vào đây với anh nào.

Anh nhổm dậy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kéo cô vào nhà vệ sinh thay rửa đàng hoàng rồi sau đó bế bổng cô ra giường, nhanh chóng cởi đi áo phông cô mặc hồi tối ra vứt xuống nền nhà.

- Lâm...

- Anh sướиɠ rồi, và anh muốn làm cho em cũng được sướиɠ.

- Thôi em muốn ngủ.

- Một chút thôi.

- Thôi mà. Mình ngủ đi.

Nhân lúc cô quay đi để rời giường lấy áo mặc lại thì anh nhanh chóng cởi chốt áσ ɭóŧ của cô ra rồi trườn người lên trước ngậm lấy 1 bên mà mυ'ŧ chùn chụt.

- Ưʍ... Lâm... ơi...

Từ từ anh đặt cô nằm xuống giường rồi cứ vậy mà mυ'ŧ ngực cô, từ nhẹ nhàng để cho cô làm quen với nó rồi sau đó mới từ từ mạnh bạo hơn.

- Ấy ấy... Trọng Lâm ơi...

- Em sướиɠ không nào?

Bảo không sướиɠ thì y như rằng là nói dối, còn nói ra mồm từ đó thì cô ngượng chết mất. Cô im lặng, khuôn miệng chúm chím phát ra vài tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

- Bé ngoan của anh, đừng kìm nén nữa. Nói cho anh biết đi nào.

- Dạ... em sướиɠ lắm. Sướиɠ lắm ạ.

- Ổ... em sướиɠ thế nào nào?

Sướиɠ là sướиɠ còn hỏi là sướиɠ thế nào nữa, chịu anh luôn đấy, con gái người ta đã nói rồi mà anh còn muốn sao đây Nguyễn Trọng Lâm?

- Ngoan, nói cho anh nghe.

Bàn tay thô to hư hỏng di chuyển xuống dưới chân váy màu trắng mà cô đang mặc, luồn vào trong mơn trớn h**** đ*** cách 1 lớp qυầи ɭóŧ. Mật ngọt tiết ra cho thấy cô sướиɠ lắm rồi.

- Dạ... nó... nó...

- Nó làm sao nào?

- Nó... aaa... nó nhột nhột và...

- Và sao nữa nào?

- Nó đau đau. Nó nhột và đau ạ.

- Ngoan lắm, rất thành thật. Và đây... là phần thưởng cho bé ngoan của anh.

Anh Lâm lật váy cô lên, đưa 2 chân cô sang ngang về 2 phía rồi vục đầu vào nơi đó liếʍ nhẹ mật ngọt tiết ra trên chiếc quần chip màu hồng phớt.

- Đừng mà Lâm... ân... Đừng mà...

“Không ngờ anh ấy lại dùng cách này để thưởng cho mình. Anh ấy không thấy bẩn ư?” Cô xấu hổ quá đẩy đầu anh ra khỏi chỗ đó của mình nhưng không được nữa, đành nằm im mà hưởng thụ thôi.

{Linh à. Người ta đã yêu bà quá nhiều rồi thì người ta yêu tất cả, yêu nhau yêu cả tông chi họ hàng, yêu mọi thứ của bà mà bà không biết ư?}

- Linh...

Anh lột hết chân váy cùng quần chip của cô ném đi, bây giờ 2 người 1 mảnh vải che thân cũng không có, anh 1 lần nữa cúi xuống nơi đó, dùng tay rồi day nhẹ viên trân châu nho nhỏ xinh xinh kia của cô.

- Aaa... Lâm... Lâm.

- Lâm nghe nè bé.

- Tha... tha cho... cho em đi...

Tha sao được đây khi chính cô là người quyến rũ anh trước, anh là người sòng phẳng mà, cô giúp anh xả rồi thì bây giờ anh bù đắp cho cô, làm cô sướиɠ thôi.

- Tha em sao được đây, khi mà nơi này... nó quyến rũ anh quá.

Cô chưa ra mà sao anh tha chứ, anh muốn nhìn ngắm gương mặt xinh xắn kia của cô lêи đỉиɦ.

Ngón tay giữa của anh bây giờ đang ở trong cô nhẹ nhàng ra vào. Tiếng nhóp nhép của nước d** phát ra nghe vui tai làm sao đâu. Tay thì làm vậy rồi, anh cho cô sướиɠ như điên luôn bằng cách há to miệng rồi ngậm chặt ngực bên phải, dùng lưỡi đá đưa liếʍ láp đầu nhũ tới căng cứng lại.

- Linh ngoan. Nói cho anh biết đi, cảm xúc hiện tại của em ra sao?

Cô đang rêи ɾỉ sung sướиɠ vì kɧoáı ©ảʍ anh mang tới, cô nói ngắt quãng:

- Em... sướиɠ lắm... Áaa rất... rất sướиɠ. Ư... Lâm ơi... Lâm...

- Em muốn gì nào?

Cô đưa tay chỉ vào ngực mình, nói muốn anh liếʍ nữa, thật sướиɠ mà.

Thế là từ lúc 2 người đuổi Minh Hùng và Phương Hoa về phòng ngủ tới giờ đã hơn 2 tiếng, ga giường anh ướt nhẹp 1 khoảng đầy mật ngọt mà cô tiết ra. Tới 2h sáng 2 người mới ôm nhau ngủ ở chiếc giường đơn bên cạnh kia, và không có mặc quần áo gì hết.

Sáng hôm sau, hôm nay vì cô nghỉ tiết đầu thể dục cho nên rằng tới 8h5’ cô mới phải học cơ nên có thời gian để ngủ nướng thêm chút nữa. Anh Lâm thì có ngủ sớm hay muộn thì cũng auto thức từ lúc 5h sáng. Từ lúc anh thức dậy tới giờ đã là 6h30’ rồi chỉ có yên lặng ngắm nhìn tiểu mỹ nhân ngủ thôi, chiếc chăn hè đắp tới qua ngực cô, làn da trắng hồng mịn màng với khe ngự quyến rũ đập vào mắt anh, máu biếи ŧɦái lại trỗi dậy. Bung chăn cô ra đang đắp ra anh đặt 1 tay lên ngực phải rồi nhẹ nhàng xoa bóp.

Nhận thấy có bàn tay ai đó chạm vào ngực mình, cô từ từ hé mở đôi hàng mi đen dài của mình ra nhìn xung quanh.

- Good morning Trọng Lâm!

- Morning. I love you so much.

Cô đưa tay cốc vào trán anh 1 cái rồi nói:

- Yêu em hay yêu ngực của em thế? Nhột quá đi.

- Anh yêu em, yêu tất cả của em. Mái tóc này, thân thể này và cả thứ đabg đập thình thịch trong đây nữa.

Anh chỉ tay lên ngự trái của cô, gõ nhẹ 2 3 cái rồi kéo cô dậy, ra lấy quần áo sạch cho mình và cô rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa vệ sinh cá nhân. Cô nói muốn ăn bỏng ngô như hôm qua, vừa ăn vừa học ấy, tất nhiên là anh chiều rồi nhưng bây giờ thì...

- Take a shower hihi.

Cô mang thai lại ăn ngọt nhưng không có bị tay chân và mặt của cô không có bị mập lên, anh không có bị mất 1 chút sức lực nào bế cô vào bồn tắm rồi xả nước từ vòi hoa sen xuống.

- Thoải mái không nào?

- Dạ có ạ.

Sau 45’ thì cả 2 cũng xong xuôi tất cả, quần áo chỉnh tế nước hoa thơm phức rồi cùng nhau đi xuống phòng ăn. Thang máy vừa Ding 1 cái thì cũng trùng hợp “vợ chồng trẻ” Hoa Hùng đang đi tới phòng ăn.

{Chị Hoa cũng đã xin bảo lưu lại kết quả để sinh con và lấy chồng rồi các bạn.}

Minh Hùng sau 1 đêm nằm điều hoà tới lạnh buốt hết cả người nên đang ho sù sụ. Anh có kiểm tra google thì người ta có nói phụ nữ khi mang thai tính tình thay đổi thất thường và thân nhiệt cơ thể cũng thay đổi theo, phải chịu đựng thôi.

- Bạn sao ho thế?

- Hỏi con mụ này đi. Ôi trời ơi đêm qua bả bật điều hoà dã man hết sức. Hắt xì hơi.

- Do bạn yêu thôi. Bà bầu họ thay đổi thân nhiệt là chuyện bình thường mà.

Phương Hoa trêu chọc cô, nói rằng 2 chị em đổi chỗ cho nhau được không, cô chỉ cười tủm tỉm, cũng định hùa với chị Hoa để chọc anh Lâm thì anh đã ôm vai hôn cổ cô rồi nghiêm giọng nói:

- Không bao giờ nhé. Hùng!

- Hả?

- Vợ của ông nói linh tinh nữa thì tôi sẽ tính tiền phòng 7 triệu 1 đêm.

- Có 6 triệu 8 thôi mà.

- Làm tròn thành 7 triệu. Dù gì chỗ này sau này cũng là của tôi.

Phương Hoa cạn lời luôn với người con trai ngồi cạnh Thục Linh, mới trêu chọc đùa cợt tí xíu thôi mà xù lông nhím hết cả lên. Ông Phong bà Bình sau đó cũng xuống order đồ ăn.

- Mấy đứa đông đủ thế.

- Dạ chúng con chào bố mẹ.

- Ngồi cả đi nào.

Ông Phong ngồi ghế đầu với bà Bình, ông đang có ý định mở 1 sòng bài ở ngay Việt Nam này, đang muốn hỏi ý kiến của 2 người con trai, 2 cánh tay đắc lực của ông.

- Bố nhớ nghề rồi hả?

- Cũng nên kiếm chác tí chút chứ trước khi cái danh bố già bị con cuỗm mất.

- Bố này...

- Haha chả đúng à.

Trọng Lâm lắc đầu, với kinh tế của Việt Nam, họ có nhiều tiền để vào sòng bài vung tiền quá trán sao? Anh không muốn trở thành chủ nợ độc ác như hồi còn ở Los Angeles nữa đâu. Còn Minh Hùng anh thì tuỳ thôi, bố già chỉ đâu đánh đó miễn sao anh có tiền nuôi vợ con anh, và anh cũng đang vừa ăn vừa suy nghĩ về chuyện này.

Thục Linh đã ăn xong rồi nhưng vẫn còn nán lại bàn để ngồi. Sòng bài ở ngay tại Việt Nam ư? Trước đây bố Phong cô có nói không thể mở sòng bài tại đây cơ mà, cớ sao giờ lại... Thục Linh tinh ý chống cằm nhìn gương mặt đang suy nghĩ kia của ông Phong, nét mặt đăm chiêu kia hình như... là giả vờ.

- Bố ơi, con xin có ý kiến ạ.

- Con nói đi.

- Con xin mạo muội nói ra câu này, mong bố không giận con ạ.

Ông Phong đã bao giờ giận cô chưa, kể cả cô có bỏ con trai ông đi theo người khác và có con ông cũng không có giận cô mà ngược lại còn rất yêu thương cô nữa.

- Dạ. Có phải bố đã có kế hoạch này từ lâu, và bố hỏi ý kiến 2 anh để xem 2 anh nghĩ thế nào về chuyện này thôi đúng không ạ?

- Tại sao con lại nghĩ như vậy?

- Dạ trước đây con có nghe bố với anh Lâm nói là ở Việt Nam không thích hợp để kinh doanh sòng bài, và nếu có mở được thì bố cũng đã mở từ lâu. Hôm nay bố lại nói vấn đề này ra, cho nên con mới nói như vậy ạ.

Bà Bình nghe xong chậc chậc vài cái, haha chồng bà, bố già lừng lẫy chấn động cả giới xã hội đen 1 thời có ngày lại bị 1 cô gái nhỏ đọc vị. Chồng bà nên tháo cái biển bố già xuống đi là vừa.

“For all the times that you rained....” có điện thoại nên cô xin phép bố mẹ với anh chị rồi ra chỗ xa xa nghe máy.

Sau khi ăn xong bữa sáng của anh Lâm tức 5’ sau khi cô đứng dậy đi nghe điện thoại, anh thấy cô vẫn đang ngồi cô đơn 1 mình ở chỗ đó, anh mon men tới gần định ôm lấy đôi vai gầy guộc kia thì thấy cô sụt sịt khóc, bờ vai rung lên từng nhịp.

- Linh. Em đang khóc sao?

- Anh Lâm. Em có chuyện này muốn nói ạ.

- Em có chuyện gì, kể anh nghe đi. Nói chuyện điện thoại với ai mà lại khóc thế này?

- Em muốn phá thai ạ.

- Không được. Đưa điện thoại đây cho anh.

Thấy cô còn lừng chừng chưa muốn đưa ngay, anh Lâm lấy luôn điện thoại ở trên bàn cô rồi mở lịch sử cuộc gọi, ha... cô đã xoá nó đi rồi. Anh đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng an ủi, anh đã từng mắc sai lầm rồi, chính vì sai lầm đó mà anh bị cô ghét bỏ, anh không muốn cô đi theo vết xe đổ của anh.

- Hồi nãy ai gọi cho em nói anh nghe đi.

- Là Tú, bạn của em ạ.

- Anh sẽ nhờ bên nhà mạng điều tra cuộc gọi. Nếu không phải con bé tên Tú đó, em mất gì với anh đây?

- Là Tú mà anh. Anh Lâm à...

Cô nắm lấy vạt áo phông của anh rồi giật nhẹ, anh hỏi lí do tại sao cô lại muốn phá thai, cô có biết nạo phá thai không chỉ cô mà các bác sĩ thực hiện ca đó sẽ sống trong cảnh ám ảnh day dứt lương tâm không? Tuy đứa bé không phải là con anh, nhưng nó đang nằm trong bụng cô, nó không có tội.

- Chính vì nó không phải con anh nên em mới muốn như vậy.

- Hai đứa có chuyện gì mà căng thẳng như vậy?

Anh Lâm nói ý nguyện của cô cho mẹ mình biết, bà Bình nghe xong liền cũng có thái độ giống như con trai mình vậy. Bà không cho phép cô phá thai.

- Mẹ ơi con không thể mang cái thai này thêm được nữa. Con không muốn bố, mẹ, anh Lâm và tất cả mọi người bảo bọc cho con nữa. Con muốn tới trường học cùng với các bạn chứ không phải là học online. Mẹ ơi...

- Con có năn nỉ thế nào mẹ cũng không cho phép con làm điều đó. Lâm! Đưa con bé lên phòng cho mẹ.

Chính vì 2 từ “Phá Thai” đó mà cô bị bắt cóc tới 2 lần. Mới yên chỉ được 1 thời gian ngắn thôi cô lại có ý muốn phá bỏ. Cô ngại mọi người bảo bọc mình nhưng họ đều là người thân của cô, trách nhiệm của vệ sĩ là bảo vệ an toàn cho chủ nhân của mìn thôi. Còn về học tập, cô chẳng phải đang học online ở nhà rất tốt sao? Thục Linh con dâu của bà đang gặp chuyện gì vậy chứ?